Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nàng là người hiện đại, sống ở thời hiện đại. Nàng có thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tật, chín giờ vào ca năm giờ tan ca, cuộc sống phong phú, rảnh rỗi thì lướt điện thoại, thỏa thích xem mấy thứ linh tinh, thậm chí nàng còn xem cách trồng các loại rau. Rồi nàng phát hiện mình có hứng thú với nông nghiệp, còn đọc cách trồng trọt lương thực, cả mấy quyển sách cổ về nông nghiệp, hay đến việc vốn làm người ta đau đầu như kiếm tìm nguyên lí lai tạo giống lúa nước, nàng cũng đã nghiêm túc nghiên cứu.
Thời đại mạng lưới thông tin phát triển, cùng với các thể loại videoclip, các ứng dụng đọc,...Chỉ cần ta hứng thú, đều có thể học được những thông tin hữu ích có liên quan.
Ánh sáng chói mắt hòa cùng tiếng ve inh ỏi đã chính thức đánh thức Dư Tang dậy. Vốn đầu óc đã thanh tỉnh nhưng nhìn tấm màn vải bố có chút bẩn, đầu óc nhất thời mơ hồ trở lại, nàng ngây ngẩn cả người.
Sao nàng còn trong mộng nữa?!
Nàng nhớ tới bà lão có gương mặt tròn trịa mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ, đó là nãi nãi (bà nội) của tiểu Dư Tang, lúc đó nàng cũng là nằm trên giường gỗ có màn chống muỗi giống như này.
Sao mà hiện tại đã tỉnh rồi, nàng vẫn còn nằm trên cái giường gỗ này?
Nàng nhớ rất rõ hôm qua còn ngủ trên giường của mình, giờ tỉnh dậy sao lại đổi thành giường khác rồi?
Cả tiếng đồng hồ sau, Dư Tang ngồi bên thềm cửa ngẫm chuyện nhân sinh.
Nàng xác định, nàng thật sự xuyên rồi.
Còn là xuyên thành một tiểu hài tử có tên giống với nàng.
Trong kí ức của tiểu Dư Tang, cô bé đã gần hết bệnh, có thể tự mình ăn cơm, không cần người nhà phải đút hay quản chặt nữa. Tiểu Dư Tang không chết vì bệnh, vậy mà giờ nàng xuyên vào cơ thể cô bé.
Vậy tiểu Dư Tang đi đâu mất rồi?
Chẳng lẽ nàng và cô bé đó hoán đổi thân thể cho nhau?
Dư Tang lắc lắc đầu, thật không biết cớ sự ra làm sao.
Chỉ có thể xác nhận một điều, nàng đã xuyên qua rồi.
Nàng nhìn cái nắng gay gắt ngoài cửa, lại nhìn thềm cửa cao cao của nhà tiểu Dư Tang - giờ là nhà của nàng, nghe tiếng ve rả rít không ngừng, giờ hẳn đang là mùa hè, rơi vào khoảng tháng Bảy hoặc tháng Tám. Mặt trời bên ngoài rất gay gắt, nhưng ngồi trong nhà cũng không quá nóng. Dư Tang ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Nóc nhà cũng rất cao, trên xà nhà có treo một cái rổ, không biết bên trong chứa thứ gì.
Bụng ùng ục réo lên vài tiếng, nàng vốn đã đói từ sớm, chỉ là chưa chấp nhận được sự thật mình đã xuyên qua, nên cứ ngồi ngay cửa miên man suy nghĩ.
Dư Tang nhìn về chiếc bàn gỗ nằm ở bên phải nhà chính, trên bàn có cái nắp nồi, dường như được làm bằng lá cọ. Dư Tang đứng dậy, thân thể sau trận bệnh nặng làm nàng vẫn còn thấy đau nhức, nàng trèo lên chiếc ghế dài bằng gỗ cạnh bàn rồi mở nắp nồi làm bằng lá cọ ra, bên trong là cháo do tam ca của tiểu Dư Tang để lại cho cô bé.
Cháo rất thanh, bên trong còn có đậu đũa luộc. Theo ký ức của tiểu Dư Tang, nàng biết điều kiện Dư gia không tốt, bình thường đều ăn uống đạm bạc.
Dư Tang nhanh chóng ăn hết bát cháo, tuy cháo không đủ độ đặc, nhưng cháo đậu đũa này không biết có phải là do nông phu tự trồng, lại còn nấu bằng củi hay không mà hương vị vô cùng khoan khoái.
Trước khi ngồi lặng ngẫm nhân sinh khi biết mình xuyên qua, nàng đã nhìn lướt mọi thứ trong nhà một lần.