Sau khi Chiến Vân Khai nghe được tiêu chuẩn chọn chồng của Mộ Minh Nguyệt từ miệng của bánh bao nhỏ, mới bắt đầu lên mạng tìm kiếm trang phục với phong cách cún con.
Anh hoàn toàn không thể bị bại bởi con của mình được!
Anh thật sự đã từng nhìn thấy con trai mình tập chống đẩy, vận động các kiểu, anh còn tưởng là con trai mình đang tập thể dục.
Ai ngờ được là đã có âm mưu từ lâu!
Tuổi còn nhỏ mà đã biết tán gái rồi!
Anh không có tiền, phải gọi điện thoại cho quản gia Trình trước: “Quản gia Trình, tới đây.”
Sau khi quản gia Trình nhận được mệnh lệnh của cậu chủ nhà mình xong, thì ngay lập tức xuất hiện.
Sau khi đến chỗ Chiến Vân Khai đang ngồi, quản gia Trình có chút lờ mò, nhìn trung tâm thương mại trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Cậu chủ, cậu đến trung tâm thương mại để làm gì vậy?”
“Mua quần áo.” Chiến Vân Khai ra hiệu cho quản gia Trình dẫn đường đi trước.
Quản gia Trình chăm sóc Chiến Vân Khai hơn hai mươi năm, đã sớm quen với việc đi trước dẫn đường cho Chiến Vân Khai, vô cùng tò mò hỏi: “Cậu chủ, mua quần áo gì mà cậu phải đích thân tới tận đây?”
Tất cả đồ đạc cậu chủ dùng đều là hàng đặt làm riêng.
Hiện tại một mình đến trung tâm thương mại mua quần áo, mua quần áo gì chứ?
“Quần áo mà thanh viên hay mặc.” Chiến Vân Khai nói.
“Quần áo thanh viên?” Quản gia Trình có chút mơ màng.
Cậu chủ mua quần áo dành cho thanh viên để làm gì?
Nhưng mà lời của cậu chủ chính là mệnh lệnh, ông ấy chỉ cần đi thực hiện là được.
Quản gia Trình rất nhanh đã đưa Chiến Vân Khai đến một cửa hàng quần áo thời thượng, tất cả đồ ở đây đều là trang phục dành cho thanh niên mặc.
Quản gia Trình nghi ngờ hỏi Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, cậu đây là định mua cho ai mặc?”
Cậu chủ cũng không có đứa con trai hay em trai nào đang học đại học, mua mấy cái quần áo cho thanh niên là muốn làm gì?”
Chiến Vân Khai nhìn một vài người trong cửa hàng mua đồ, anh lạnh mặt nói: “Cửa hàng này không nổi tiếng, vừa nhìn là biết mấy bộ quần áo này là đồ không bán được, quần áo mà người khác không muốn, tôi có thể thích sao?”
“Cậu chủ, có vấn đề gì sao?” Quản gia Trình đột nhiên không thể theo kịp mạch não của cậu chủ.
“Minh Nguyệt nói rằng nơi có nhiều người là nơi được nhiều người check in trên mạng. Nơi này có lác đác vài người, sao được tính là cửa hàng hấp dẫn người mua?” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Quản gia Trình nghe vậy, dở khóc dở cười, ngay lập tức nói với Chiến Vân Khai: “Cậu chủ cửa hàng này là một trong những thương hiệu thời trang nam đầu tiên của nữ quỷ M nổi tiếng toàn thế giới, triển khai chế độ thành viên, không phải nơi người bình thường có thể mua được, những người mua được quần áo của thương hiệu M này đều là con của những nhà có tiền, hoặc là người ngưỡng mộ thương hiệu M.”
Cậu chủ không phải là cho rằng quần áo ở đây xấu đó chứ?
Chiến Vân Khai nghe thấy quản gia Trình nói như vậy thì như có tinh thần, gắng gượng mà đi vào trong xem một vòng, phong cách tổng thể của quần áo nơi này chủ yếu là màu trắng đen hoặc là những gam màu nhẹ nhàng, mang lại cho người mặc có cảm giác sạch sẽ và khoan khoái.
Các sản phẩm đơn về cơ bản đều là áo phông, áo sơ mi, quần jeans, quần ống rộng.
“Áo sơ mi tôi cũng có.” Chiến Vân Khai thích mặc áo sơ mi, có lẽ là vì ngày thường đều mặc áo sơ mi.
“Cậu chủ, những quần áo này đều là áo sơ mi dành cho thanh niên mặc, bình thường cậu mặc áo sơ mi rất nghiêm khắc, rất cấm dục.” Quản gia Trình nghe thấy lời nói thầm của Chiến Vân Khai, thì giải thích rõ, dừng một chút, quản gia Trình hỏi: “Cậu chủ, cậu là mua quần áo cho chính mình sao?”
“Làm sao, có vấn đề gì sao?” Chiến Vân Khai lạnh mặt.
Nghĩ lại anh ở cái tuổi này rồi còn ăn mặc trẻ trung, thật sự là rất... kỳ lạ.
“Cậu chủ, cái này không phải là phong cách của cậu...” Quản gia Trình căn bản không thể tưởng tượng nổi cậu chủ mặc quần áo cho thanh niên sẽ ra cái phong cách gì.
Phải biết rằng cậu chủ ngày thường đều là tây trang giày da, rất cấm dục!
Bây giờ cậu chủ lại muốn đổi phong cách?
Đây là cái trò đùa thế giới gì đây chứ?
“Lấy mấy bộ cho tôi xem thử.” Chiến Vân Khai nhìn những bộ quần áo dành cho thanh niên này, bắt đầu nổi lên ý nghĩ muốn mặc nó vào và ngay lập tức gửi cho Mộ Minh Nguyệt một tấm ảnh để chia sẻ về bộ quần áo mới nhất của anh.
Quản gia Trình lấy mấy bộ quần áo đưa cho Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, cậu đây là định mặc phong cách cún con sao.”
Những bộ quần áo đơn này chính là công cụ sắc bén của chú cún con, một cái áo sơ mi vừa vặn chính xác trên người, phối với phong cách tươi mát sạch sẽ, quay đầu một cái thì đúng là rất lợi hại!
“Như thế nào, tôi không hợp sao?” Giọng nói của Chiến Vân Khai lạnh lùng.
“Hợp! Hợp!” Quản gia Trình khom thắt lưng, cầm quần áo dâng lên.
Chiến Vân Khai nhận lấy quần áo, vào phòng thử đồ thay quần áo.
Mà quản gia Trình ở bên ngoài cũng vô cùng tò mò dáng vẻ sau khi thay đổi phong cách của Chiến Vân Khai.
Rất nhanh, Chiến Vân Khai đã đi từ phòng thử đồ ra ngoài, dáng vẻ mặc tây trang nghiêm túc đã bị thay thế, mặc trên người áo sơ mi màu trắng, kết hợp áo sơ mi giản dị với một cái quần đen, một đôi giày thể thao màu trắng, phong cách đều thay đổi.
Quản gia Trình nhìn thấy cảnh này cũng sợ ngây người, ông ấy không thể tưởng tượng được cậu chủ thay đổi hình tượng hoàn toàn như vậy, ngay cả cái phong cách này cũng có thể cân được.
Vốn tưởng rằng đàn ông như cậu chủ, chỉ mặc mỗi tây trang thôi, dường như tây trang cũng chính là biểu tượng của cậu chủ.
Khi cậu chủ mặc tây trang, giống như là một người cuồng tây trang, cái hơi thở cấm dụ này, không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
“Có cảm giác cún con hay không?” Chiến Vân Khai cắm hai tay trong túi áo, vẻ mặt lạnh lùng.
Quản gia Trình vừa định khen cậu chủ, nhưng mà nhìn thấy cái vẻ mặt lạnh lùng kia của cậu chủ, trong nháy mắt tất cả những lời ca ngợi đều mắc kẹt trong cổ họng.
“Cậu chủ, cái dáng vẻ giám đốc bá đạo, với lại cái đầu undercut này cũng cần phải thay đổi đi, cậu đã gặp cún con nào có cái đầu undercut này chưa? Còn có, cái biểu cảm quản không được này của cậu, rất lạnh lùng.” Quản gia Trình bắt đầu đâm chọc xoi mói trên người Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai nghe vậy, mặt cũng đã đen lại.
Quản gia này thật đúng là đủ can đảm để nói chuyện với anh.
“Đóng hết đống quần áo này lại đưa đến nhà Minh Nguyệt.” Chiến Vân Quan quay lại nói với quản gia Trình.
Khi quản gia Trình vừa định đi tính tiền, thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói: “Cậu chủ, hình như cậu đã ra khỏi nhà, không có tài sản nào đứng tên mình nữa...”
Cậu chủ mua một lần này, gần như là mua hết toàn bộ quần áo trong cửa hàng.
Lần này ít nhất cũng phải trên trăm vạn đó.
Cậu chủ không có tiền, làm sao có thể trả tiền?
“Nếu như tôi có tiền để dùng thì cần gì phải gọi ông ra đây?” Đuôi lông mày Chiến Vân Khai khẽ động.
Quản gia Trinh vốn sửng sốt, sau đó nhìn Chiến Vân Khai với một ánh mắt thức tỉnh, cậu chủ đây là đang coi ông ấy là một cái máy ATM!
Quên đi, quên đi, tiền của ông ấy cũng chính là tiền của cậu chủ.
Quản gia Trình cũng chưa bao giờ nghĩ tới quãng đời còn lại của mình sẽ có lúc cho cậu chủ tiền, giống như bố cho con mình tiền tiêu xài là điều đương nhiên.
Sau khi điền địa chỉ xong quản gia Trình cũng đi theo Chiến Vân Khai.
Quản gia Trình đi theo phía sau Chiến Vân Khai, còn chăm chú mà tinh tế đánh gia Chiến Vân Khai, cậu chủ đột nhiên thay đổi phong cách, xem ra là vì theo đuổi cô chủ.
Thật đúng là khiến cậu chủ hao tâm tổn sức!
“Cậu chủ, tuy rằng cậu nói cậu đã thay đổi trang phục và phong cách, nhưng mà khoảng cách giữa cậu và cún con vẫn còn xa lắm.” Quản gia Trình nhìn Chiến Vân Khai vẫn vô cùng lạnh lùng như ban đầu, thì bắt đầu làm một người cố vấn, còn chăm chú mà giảng giải cho Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai nhăn mày hỏi: “Ông học mấy cái này ở đâu vậy?”
“Cậu chủ cần, tôi đương nhiên cần phải thông thạo mọi việc.” Quản gia Trình là một người quản gia hàng đầu, chỉ cần yêu cầu, không có ông ấy là không được.
“Hơn nữa cậu chủ, đầu tiên cún con phải có một bộ tóc đen khoan khoái sạch sẽ, cậu không hợp với kiểu tóc undercut này, cậu cần phải đi cắt một kiểu tóc thật tự nhiên và tươi tắn.”
Chiến Vân Khai chưa từng thử phong cách cún con bao giờ nên không biết những điều này, sau khi anh nghe quản gia Trình nói xong, thì đên đến tiệm làm tóc nổi tiếng nhất Vân Thành..
Việc cắt tóc mất khoảng một giờ, trong thời gian chờ đợi quản gia Trình ngồi ở ghế sô pha bên cạnh mà ngủ gà ngủ gật, lâu lâu lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu chủ một cái.
Cái dáng vẻ kia của cậu chủ trông thật ngoan ngoãn, giống như một cậu nhóc thông minh.
Quản gia Trình thật sự rất mệt mỏi, vừa nhìn vừa khẽ kéo khóe miệng lên, nụ cười của người dượng.