Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 216: Chương 216: Đến cún con còn phải còn bằng cụ




Chiến Vân Khai vẫn giữ vẻ lạnh lùng như vậy, anh nhướng mày, lạnh lùng thốt ra một từ duy nhất: “Hửm?”

Quản gia Trình vội vã đứng lên, mỉm cười và nói: “Cậu chủ, cậu cười lên tý là y hệt 'cún con' luôn!”

Chiến Vân Khai nhếch môi cười, đôi môi cong lên tạo thành hình dấu ngoặc đơn.

Quản gia Trình bị nụ cười quyến rũ quỷ dị của cậu chủ dọa sợ cả ra, chỉ biết bảy phần bất lực ba phần mắc cười: “Ảiii… Không được… Không được… Cậu chủ vẫn còn lạnh lùng quá! Cậu biết cái gì gọi là 'cún con' không? 'Cún con' là từ để chỉ mấy cậu trai trẻ đáng yêu lại bám người, là cách gọi chung dành cho những chàng trai toả nắng! Cậu lạnh lạnh lùng lùng như thế thì bám người kiểu gì? Chẳng đáng yêu gì cả, cậu phải cười sao cho con mắt ngoắt xuống giống giống hình mặt trăng ấy.”

“Cơ mà... Cậu chủ cũng đâu còn nhỏ nữa, làm nũng làm nịu thế làm gì? Với thủ đoạn của cậu, mấy 'cún con' bình thường chắc còn phải gọi bằng cụ.”

Cậu chủ không tính thay đổi hình tượng nữa à?

“Bộ quản gia Trình chán sống rồi hả?” Nghe quản gia Trình xỉa xói phàn nàn, Chiến Vân Khai cau mày khó chịu.

Ngay lúc cả người quản gia Trình còn đang run cầm cập, thì ông ấy đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kì chấn động, miệng ông ấy há hốc kinh ngạc to đến mức tưởng như đang nuốt phải mấy quả trứng!

Bởi vì... Cậu chủ vừa cười rất ngọt ngào! Chu cha mạ ơi!... Nụ cười toả nắng trong truyền thuyết là đây!

Chính là nụ cười ấy, nụ cười trong sáng đầy nắng và gió xuân!

Cả người thanh khiết dịu nhàng, bồng bềnh tựa gió, đơn thuần dịu ấm hệt như làn gió biển mùa hạ ấm áp vụt qua!

'Cún con' phiên bản mới là đây.

Nụ cười dịu dàng ấy, khuôn mặt tuyệt sắc không góc chết ấy, một sự kết hợp hoàn mỹ!

'Cún con' đáng yêu vô hại!

Trình quản gia vỗ tay kêu to: “Cậu chủ, xuất sắc, xuất sắc, đẹp không tỳ vết! Cậu thay đổi hình tượng thành công rồi. Tôi tin lần này cậu có thể nắm chắc trái tim của mợ chủ!”

Chiến Vân Khai đương nhiên cũng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Hóa ra làm 'cún con' cũng không khó. Chỉ cần thay một bộ quần áo, đổi kiểu tóc một tý, rồi nở một nụ cười dịu dàng toả nắng, và thế là một 'cún con' ra đời.

Tuy nhiên, vẫn chưa qua kiểm nghiệm của Mộ Minh Nguyệt nên chưa tính là thành công, anh không thể quá kiêu ngạo.

Sau khi thay đổi tạo hình, Chiến Vân Khai trở về nhà.

Lúc anh về đến nhà, những thứ anh mua ở trung tâm thương mại cũng lần lượt chuyển tới cửa.

Mộ Minh Nguyệt nhìn những nhân viên vận chuyển với quần áo logo khác nhau cứ ra ra vào vào, thì rất khó hiểu. Ngay cả Chiến Cảnh Hi bên cạnh cũng tò mò: “Mẹ mẹ, những người này đang vận chuyển gì vậy ạ? Mẹ mua bảo bối gì mới hả?”

Mộ Minh Nguyệt lắc đầu: “Mẹ đâu có mua gì đâu.”

“Mẹ, mẹ nhìn kia kìa! Anh trai đó là ai nhỉ? Anh ấy đẹp trai quá trời!” Chiến Cảnh Hi nhấp một ngụm trà sữa do Chiến Vân Khai pha. Cậu bé lẳng lặng nhìn anh chàng thư sinh đang bước xuống xe, trông anh ấy có vẻ rất quen nhưng không chắc đã gặp ở đâu.

Nghe vậy, Mộ Minh Nguyệt cũng nhìn qua, cô đột nhiên cau mày: “Kia... Kia là... Chiến...”

Chiến Vân Khai?

Mộ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn chàng trai đang từ từ đến gần, cô cau mày. Chàng trai này rốt cuộc là sao?

Vì vậy, khi Chiến Vân Khai đến gần và chưa kịp nói gì, thì Mộ Minh Nguyệt đã hỏi: “Cậu là con trai của Chiến Vân Khai hả? Mới có một đêm sao Chiến Cảnh Hi lại lớn tới chừng này rồi?”

Nụ cười trên mặt Chiến Vân Khai lập tức vụt tắt.

Mộ Minh Nguyệt lại coi anh là Chiến Cảnh Hi cơ đấy?

Tâm trạng anh suy sụp!

Anh ăn mặc chỉn chu, trước đó cũng không mong sẽ được Mộ Minh Nguyệt khen, nhưng ai dè Mộ Minh Nguyệt lại nhầm anh thành con trai anh?

“Mợ chủ, 'cún con' Chiến Vân Khai cửa mợ đây, mời mợ ký nhận.” Quản gia Trình vội lên tiếng xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này.

“Chiến… Chiến Vân Khai?” Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai từ trên xuống, rồi cau mày hỏi: “Chiến Vân Khai, anh mặc bộ đồ này chi vậy? Bộ mới đi quay phim về hả?”

Chiến Vân Khai thật đáng thương, mới ngày nào còn là người giàu nhất thế giới, sau khi phá sản lại phải chen chân vào làng giải trí kiếm cơm qua ngày.

Có điều với gương mặt của Chiến Vân Khai, bất kể anh có kỹ năng diễn xuất hay không, chỉ cần anh đứng yên một chỗ cũng đã đủ để trở thành tên tuổi hàng đầu.

Người đàn ông này mà không vào làng giải trí phát triển thì quả là phí của trời!

Nếu Chiến Vân Khai đi đóng phim, thì chỉ e các vai nam chính đều bị anh cướp sạch!

Thấy cậu chủ không lên tiếng, Quản gia Trình vội vàng tiến lên, cắn răng nói nhỏ: “Cậu chủ, đây là lúc để cậu làm nũng, phát huy hào quang đáng yêu siêu cấp bám người đó. Mau vào vai thôi! “

Chiến Vân Khai: “...”

Làm nũng trước mặt nhiều người vậy ư?

Anh không thấy mắc cỡ hả?

Nhưng Mộ Minh Nguyệt đang hỏi anh, nên đúng lý thì anh phải trả lời.

Cho nên, Chiến Vân Khai lập tức thay đổi sắc mặt, anh hé miệng nở nụ cười ngọt ngào toả nắng, rồi dịu dàng khẽ nói: “Chị ơi, em đói, em muốn ăn cơm cơm...”

Mộ Minh Nguyệt: “...” Chị? Ăn cơm cơm?

Quản gia Trình “...” Ngỡ ngàng, ngơ ngác, ngã ngửa, và cười muốn rớt nước mắt!

Chiến Cảnh Hi: “Phụt...” Một ngụm trà sữa phun ra ngoài.

Ơ kìa, bố cậu đây sao?

Bựa dữ vậy?

Gọi mẹ là chị?

Lại còn muốn... Ăn cơm cơm?

Bố đang dùng biện pháp nghệ thuật từ láy à?

Đến cậu còn không dám bựa vậy nữa là, bố học đâu ra nhỉ?

Cậu cũng muốn học lỏm!

Cậu bé nói bố bựa, thật ra không liên quan gì đến Nhạc Nhạc, cũng chẳng liên quan gì đến phụ nữ!

Hơn nữa, chẳng hiểu sao cậu bé lại thấy lúc bố làm nũng, trông cứ y hệt Mộ Nhạc Nhạc?

Chẳng những... Không quá ẻo lả lố lăng mà còn siêu cấp đáng yêu đến tan chảy con tim!

Nhìn vào anh mà cứ tưởng như đang được chứng kiến Mộ Nhạc Nhạc phiên bản phóng to làm nũng!

Hai mắt Mộ Minh Nguyệt như sắp rớt ra ngoài, cô nổi hết da gà, lùi lại một bước, và chăm chăm nhìn người đàn ông quái gỡ trước mặt: “Chiến Vân Khai, dong nào dựa anh hả? Anh hơi bị bất thường thì phải?”

Cô suýt chút đã không nhận ra người đàn ông này.

Chỉ thay một bộ âu phục, cũng có thể cuốn hút, đẹp động lòng người như vậy!

Người đàn ông này thật hoàn mỹ!

Mộ Minh Nguyệt vẫn luôn ngưỡng mộ khuôn mặt của Chiến Vân Khai, cái kiểu đẹp trai có tiết chế đó thật lay động lòng người.

Nhưng Chiến Vân Khai của hôm nay lại cho cô một cảm giác mới mẻ khó tả.

Chẳng biết Chiến Vân Khai bị cái gì kích thích mà lại hoàn toàn thay đổi phong cách như thế.

Trông cứ như 'cún con'!

Nhất là khi anh làm nũng, trông cực kì giống con trai cô!

Quả nhiên gen đều được di truyền!

Cô vẫn thường tự hỏi sao thằng con mình lại bựa như vậy, hoá ra đều do Chiến Vân Khai di truyền!

“Chị thấy em bây giờ thế nào?” Chiến Vân Khai đã hoàn toàn nhập vai 'cún con', anh nhìn Mộ Minh Nguyệt với vẻ phấn khích, mong đợi hệt như một đứa trẻ đang chờ xin kẹo.

Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai từ trên xuống: “Giống mấy cậu thiếu niên...”

“Chị thấy em giống cún con được mấy phần?” Chiến Vân Khai lại nở nụ cười dịu ấm và hỏi.

“Cún con nào mà dám giống anh.” Mộ Minh Nguyệt kết luận. “Ai bảo anh mặc thế này hả?”

Chiến Vân Khai chớp chớp mắt, và hỏi một cách uất ức: “Chị không thích sao?”

Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Vân Khai nhìn mình như vậy, song cô thấy thái độ thờ ơ của mình trông chẳng khác gì tên cặn bã, khóe miệng cô giật giật vài cái: “Chiến Vân Khai, ai dạy anh học ba cái thứ tào lao này đây hả?”

“Chị nghĩ là em học tào lao sao? Tại con trai của chị nói chị thích 'cún con' chứ bộ. Em đang theo đuổi chị, tất nhiên phải làm những gì chị thích rồi.” Chiến Vân Khai thấy vẻ mặt đỏ bừng, bối rối không biết làm sao của Mộ Minh Nguyệt thì lại càng muốn chọc cô thêm.

Thậm chí còn ngứa ngáy trong người, muốn chén sạch cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.