Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 134: Chương 134: Danh hoạ thật giả




Mấy quý cô duyên dáng trong thương hội đang bình tĩnh trò chuyện, trong mắt đều lóe lên ánh sáng.

Toà nhà Đế Quốc nhà họ Chiến không phải ai cũng có thể tuỳ tiện bước vào được, người ở đây là người đàn ông có quyền lực nhất hoàn hảo nhất trên thế giới, là giấc mộng của biết bao nhiêu cô gái! Ai muốn gặp người đứng đầu nhà họ Chiến đều phải hẹn trước.

Nhưng, hẹn được Chiến Vân Khai, còn khó hơn lên trời!

Nếu như có thể lân la làm quen với người bên cạnh của ông Chiến, vậy thì vị trí của họ trong cả nước Z đều sẽ tăng cấp.

Mộ Minh Nguyệt nghe cuộc trò chuyện của họ, không nói gì cười cười.

Nếu như cô nói, cô chính là vợ trước của ông Chiến trong miệng họ, chắc là cô sẽ bị mấy người này xử đẹp mất!

Thương hội, cũng không phải một hội nghị thương mại bình thường, mà là một buổi hội nghị giám định một bức danh hoạ.

Người tới tham gia đều đưa ra những bức danh hoạ cổ quý giá.

Mộ Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô mang đến hội nghị một bộ bút tích gốc của Đường Bá Hổ mà con trai tặng cô, tới tặng cho hội trưởng hội nghị Trương.

Sau đấy, nhóm người này đang nói tới quý cô Viện trong tin đồn nhà giàu sang quý tộc, lập tức bị hấp dẫn bởi tiếng trao đổi của nhóm người khác.

“Hội trưởng Trương, thế mà lại có hai người tặng cùng một bức hoạ, bức “Xuân sơn bạn lữ đồ” của Đường Bá Hổ này sao lại có hai bộ được? Chuyện này là thế nào?”

“Hình như là cô Thẩm Tư Viện của tập đoàn Thẩm Thị gửi đến, một bộ còn lại hình như tên là Mộ Minh Nguyệt.”

Nghe thấy tên quý cô Viện trong lời đồn, tất cả đồng loạt đều dồn ánh mắt tới trên người Mộ Minh Nguyệt và Thẩm Tư Viện.

Mà Thẩm Tư Viện thì bày ra vẻ kiêu ngạo liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt, “Mộ Minh Nguyệt, hội nghị này là nơi cô có thể đến được sao? Còn gửi tranh giả đến, vì công ty mà cô chuyện xấu hổ gì cũng làm cả. Tôi gửi gì cô cũng gửi thứ ấy, không sợ mất mặt sao? Cô sao lại thích tranh giành với tôi thế?”

Mộ Minh Nguyện khẽ cười nói, “Vậy sao?”

Thẩm Tư Viện đi tới trước mặt Mộ Minh Nguyệt, cô mặc một bộ lễ phục cổ chữ V khoét sâu màu đen đắt đỏ, trang điểm rất loè loẹt, cô nâng tay vỗ vai Mộ Minh Nguyệt, mỉa mai: “Mộ Minh Nguyệt, thật ra lấy thân phận ngôi sao nổi tiếng của tôi đến đại diện cho tập đoàn Mộ Thị phù hợp hơn, cô đến chỉ thêm bẽ mặt, hôm nay người đến tham gia thương hội đều là những nhân vật có máu mặt trong Vân Thành, cô nói xem một người bị chồng bỏ tới chỗ này không phải tự rước lấy nhục sao?”

Mộ Minh Nguyệt này, đúng là có can đảm tới đây!

Cũng không nhìn lại thân phận mình là gì đi!

Cho dù Mộ Minh Nguyệt là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mộ thì làm sao? Người bố yêu quý nhất là cô đây này!

Cứ cho Mộ Minh Nguyệt là vợ của Chiến Vân Khai đi thì sao? Chẳng phải Chiến Vân Khai cũng vì cô ta mà vứt bỏ Mộ Minh Nguyệt rồi à?

Mộ Minh Nguyệt nhíu mày, cũng không tính để ý tới Thẩm Tư Viện, xoay người muốn đi.

Thẩm Tư Viện thấy thế, trong bụng nén giận, mặt tức tối, thế mà lại dám kiêu căng xấc xược với cô ta vậy à!

Bà đây đang nói chuyện với cô, cô lại còn ra vẻ ta đây hả!

“Tư Viện, cô gái này có vẻ không xem cô ra gì rồi.” Mấy quý cô duyên dáng mới quen đứng cạnh Thẩm Tư Viện cười đùa nói.

“Mộ Minh Nguyệt, cô không được đi!”

Thẩm Tư Viện tức chết mất, nghĩ tới những chuyện Mộ Minh Nguyệt làm từ đó đến giờ lại càng thêm tức tối, giẫm giày cao gót đi tới, giơ tay nắm lấy bả vai Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, một kẻ vô dụng như cô không đủ tư cách tham gia thương hội, mau cút ra ngoài cho tôi!”

“Mộ Minh Nguyệt? Cô ta chính là Mộ Minh Nguyệt mang bức tranh giả đến sao?”

“Mặc một bộ hàng chế loại 1 giá rẻ tới tham gia thương hội, cũng quá keo kiệt rồi, trông cứ như con ở ấy.”

“Trông xinh đẹp thế kia, mang tranh gia tới muốn đục nước béo cò nhận được khen ngợi, thủ đoạn hạ đẳng quá vậy.”

Mấy người nhao nhao mở miệng ra khinh thường Mộ Minh Nguyệt, Thẩm Tư Viện nghe thế thấy hả hê lắm.

Chẳng cần cô ta ra tay, Mộ Minh Nguyệt đã bị người ta chỉ trích cho nhục nhã rồi.

Năm đấy nếu như biết Chiến Vân Khai giàu nhất thế giới, thì kể cả Chiến Vân Khai là người thực vật cô ta cũng muốn gả vào nhà ấy!

Tính sai quá rồi!

Để cho Mộ Minh Nguyệt chiếm lấy hết tất cả những gì vốn thuộc về cô!

Bởi vì Thẩm Tư Viện là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Mộ Thị đồng thời cũng là một ngôi sao nổi tiếng, mọi người ấn tượng sâu sắc, đều tin tranh Thẩm Tư Viện đưa tới mới là bút tích thật, mà tranh Mộ Nguyệt Minh mang tới là đồ giả.

“Hội trưởng Trương, bức danh hoạ Đường Bá Hổ này rất khó tìm đấy! Cô Thẩm Tư Viện tuổi còn trẻ vậy mà tìm được bút tích thật, quả là không đơn giản!”

“Bán đầu giá ít nhất có thể bán được 600 vạn!”

“Tôi thấy phải hơn đấy, ít nhất một nghìn vạn!”

Một đám người bắt đầu xoay quanh giám định “Xuân sơn bạn lữ đồ”, thảo luận đủ kiểu sôi nổi.

Một nghìn vạn?

Hội trưởng Trương nghe thế, trong lòng rất phấn khởi, đồng thời ông nhìn sang Thẩm Tư Nguyệt, ngôi sao này ông biết, trước đây ỷ vào mình có ông chủ lớn thần bí mà kiêu ngạo vô cùng, giờ thế mà lại có thể đưa bức danh hoạ tới để nịnh nọt ông ta.

“Tiểu Thẩm này, thật sự làm cô tốn kém rồi, tặng tôi bức tranh quý giá như vậy.” Hội trưởng Trương nhìn Thẩm Tư Viện bằng ánh mắt sâu xa.

Dù sao cũng là một nghìn vạn, nói tặng là tặng, thật sự không đơn giản.

Ông ta ít nhiều cũng từng nghe nói, Thẩm Tư Viện trong nhà gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đến cả tài nguyên trong giới giải trí cũng giảm mạnh.

Chẳng nhẽ Thẩm Tư Viện đã cắt đứt với ông chủ sau lưng cô ta rồi sao?

Xem ra cơ hội của ông tới rồi.

Thẩm Tư Viện cũng tỏ vẻ nịnh nọt, hào phóng nói: “Đây là bức danh hoạ bố tôi sưu tầm, ông ấy biết tôi tham gia thương hội thì bảo tôi mang bức danh hoạ này tới, bố tôi nói bức danh hoạ này ở trong tay người sưu tầm như hội trưởng Trương thì thích hợp hơn, cũng thể hiện được giá trị của bức danh hoạ này.”1

Không thể không nói, Thẩm Tư Viện rất biết cách xã giao.

Hội trưởng Trương cũng rất vui, bước tới vỗ vai Thẩm Tư Viện, nụ cười treo trên môi, “Thay tôi cảm ơn bô cô nhé, hôm nào tôi mời hai người ăn cơm.”

Thẩm Tư Viện hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, hiện giờ cô không thể kiêu ngạo mạnh mẽ như trước kia, giờ cô phải cúi đầu đi cầu xin người khác.

Mà đúng lúc này, bức danh hoạ xuất hiện một cụ ông, ông ấy nghiêm túc tỉ mỉ ngắm hai bức danh hoạ, có người đã nhận ra ông.

“Đây chẳng phải Đổng Thuỵ đại sư trong giới sưu tầm sao!”

“Buổi thương hội nhỏ bé này thế mà lại mời được đại sư giới sưu tầm cơ! Hội trưởng Trương đỉnh vậy!”

Không ít nhân vật có máu mặt ở Vân Thành, ngay sau khi nhìn thấy Đổng Thuy, đều cung kính lễ độ tiến lên nhiệt tình chào hỏi, lôi kéo làm quen.

Đổng Thuỵ không chỉ là một đại sư cao cấp trong giới sưu tầm, mà còn là chủ tịch giá trị bản thân hơn trăm triệu nữa đấy!

“Đại sư Đổng, mời ngài, bức bên này mới là bút tích thật của Đường Bá Hổ.” Hội trưởng Trương kéo Đổng Thuỵ tới trước bức tranh mà Thẩm Tư Viện đưa tới.

Hội trưởng Trương vẫn luôn muốn làm một đại sư cao cấp trong giới sưu tầm, nhưng với khả năng giám định của ông ta hiện giờ thì còn kém xa lắm!

Nhưng nếu như có được sự chỉ bảo của Đổng Thuỵ, vậy thì sau này danh tiếng trong giới sưu tầm của ông ta sẽ tăng cao.

Tài sản tới một mức nhất định không thể tăng thêm nữa, thì sẽ muốn một thân phận nghe thật ngầu thật phong cách.

Nhưng, khi Đổng Thuỵ ngắm bức danh hoạ Thẩm Tư Viện đưa tới, biểu cảm nháy mắt trầm xuống.

Bức tranh này không phải là là bức ông tặng cho thủ lính nhóm làm thuê sao, sao nó lại lạc tới chỗ này được?

Vào lúc Đổng Thuỵ phân tích, hội trưởng Trương bên kia còn kéo Trầm Tư Viện qua đây, “Đổng đại sư, bức danh hoạ này là của cô Thẩm đưa tới.”

Đổng Thuỵ sửng sốt, thủ lĩnh nhóm làm thuê ông ta nịnh nọt, có quan hệ gì với cô gái trước mắt này?

Đổng Thuỵ vội vàng đeo kính lão lên tiếp tục nghiên cứu bức danh hoạ, vừa mới nhìn, không đúng! Bức tranh này có vấn đề!

Đây là, một bức tranh giả!

Thế mà mọi người lại tưởng đấy là bút tích thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.