Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 280: Chương 280: Hai kẻ ngoài lạnh trong nóng




Mộ Nhạc Nhạc vẫn luôn ôm chặt đầu của mình. “Ôi chao, bé đau đầu quá đi mất!”

Chiến Cảnh Hi thật sự nghĩ rằng đầu của Mộ Nhạc Nhạc đau thật, cậu bé lập tức cảm thấy lo lắng. Cậu bé vươn đôi tay nhỏ ra, ôm cái đầu nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc, vừa thổi vừa an ủi: “Không đau nữa, không đau nữa.”

Mộ Nhạc Nhạc: “?” Cái động tác gì thế này?

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác dễ thương của Chiến Cảnh Hi, Mộ Nhạc Nhạc lập tức cười đến mức đau sốc hông, nhóc nói: “Hi Hi thúi, anh đang làm gì vậy?”

“Không phải anh là một chuyên gia điện tử hay sao? Vì sao ngay cả đau đầu cũng không biết vậy? Còn tự xưng là cao thủ lướt net, em thấy anh còn chưa nhìn thấy cái meme này bao giờ!”

Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười. Nhóc nói đau đầu chỉ là bày tỏ bản thân cực kỳ bất đắc dĩ mà thôi.

Nhóc cũng không có bị đau đầu thật.

Haiz!

Đứa em trai nhỏ này của nhóc ngây thơ, ngốc nghếch, dễ thương quá đi!

Cực kỳ hiếm có khó tìm!

Đừng có nhìn dáng vẻ người sống miễn lại gần của cậu bé mà hiểu lầm, sâu bên trong nội tâm của Chiến Cảnh Hi lại là một trái tim cuồng nhiệt!

Ít nhất thì trong khoảng thời gian nhóc và Chiến Cảnh Hi ở cùng một chỗ, nhóc đã phát hiện ra cậu bé là một người ngoài lạnh trong nóng!

“Hi Hi thúi, anh đúng là đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng mà!” Rốt cuộc thì Mộ Nhạc Nhạc cũng tìm ra được một từ có thể miêu tả Chiến Cảnh Hi một cách chính xác rồi.

Đúng, chính là ngoài lạnh trong nóng.

Ngoài lạnh trong nóng giống như bố của bọn họ.

Chỉ là hai người một người là ngoài lạnh trong nóng lớn, một người là ngoài lạnh trong nóng bé mà thôi!

“Em mới là ngoài lạnh trong nóng bé!” Chiến Cảnh Hi cãi lại.

‘Mình hoàn toàn không lẳng lơ chút nào hết!’

“Em có nói anh lẳng lơ đâu? Em nói anh là người gì vừa khó chịu lại còn khó chiều. Không lẽ là ngay cả từ ‘ngoài lạnh trong nóng’ này mà anh cũng không hiểu sao?” Mộ Nhạc Nhạc lại bắt đầu bày ra dáng vẻ giống như một thầy giáo, nói: “Ngoài lạnh trong nóng có nghĩa là ngoài lạnh trong nóng. Anh nhìn anh xem, đối với người lạ thì lạnh lùng như thể ai thiếu nợ anh mấy trăm tệ, nhưng một khi đã quen thân rồi thì anh so với ai cũng nhiệt tình hơn, y bống bố của bọn mình. Khi bố gặp những người phụ nữ khác thì chính là mỡ dâng tận miệng còn chê, bày ra một dáng vẻ ‘tôi chính là một khổ hạnh tăng’, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy mẹ thì ngay lập tức biến thành một con Koala bám dính không buông, đuổi mãi không đi.”

Chiến Cảnh Hi: “ … ”

Gương mặt của Chiến Cảnh Hi run rẩy không ngừng, sắc mặt đen thui. Thậm chí cậu bé còn mơ hồ nghe thấy quạ đen bay qua đỉnh đầu của mình, để lại những chấm đen.

Koala bám dính không buông, đuổi mãi không đi?

Hình dung bố của mình như thế này có ổn không vậy hả trời?

Nhưng mà Chiến Cảnh Hi không thể không thừa nhận, Mộ Nhạc Nhạc dùng từ ‘mỡ dâng tận miệng còn chê’ thật sự rất là đúng nha.

Cậu bé sống chung với Chiến Vân Khai đã năm năm rồi, quả thật chưa từng nhìn thấy có bất kỳ động vật giới tính nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, ngay cả con chó nuôi trong nhà cũng là đực.

Cậu bé còn tưởng Chiến Vân Khai là một khổ hạnh tăng đang tu luyện giữa chốn hồng trần nữa đó.

Ai ngờ được anh lại là một con koala cơ đấy.

“Đang suy nghĩ gì đấy bé ngốc?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Chiến Cảnh Hi ngơ ra, nhóc lập tức giơ đôi tay nhỏ béo múp míp ra sờ sờ đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi. Cảm thấy sờ rất đã cho nên nhóc tiếp tục sờ rất nhiều lần.

“A Nhạc, những lời em vừa nói là thật sao?” Chiến Cảnh Hi hỏi một câu không đầu không đuôi.

Mộ Nhạc Nhạc nghe không hiểu gì cả. Nhóc vò đầu, bày tỏ sự bất lực của bản thân. “Vừa rồi em nói nhiều như thế, anh đang hỏi câu nào vậy?”

“Thì là chuyện liên quan tới việc anh có phải là con trai của mẹ hay không á.” Chiến Cảnh Hi ôm mặt, hơi ủ rũ cúi đầu xuống.

Mặc dù cậu bé cũng rất muốn làm con trai của Mộ Minh Nguyệt, nhưng mà kết quả xét nghiệm chình ình một cục kia kìa.

“Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì. Anh chỉ cần nhìn dáng vẻ hai chúng ta giống nhau y đúc là đủ biết chắc chắn là do mẹ sinh ra rồi!” Mộ Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực, ngang tàng nói.

Chiến Cảnh Hi vẫn không yên tâm: “Nhưng nếu thật sự không phải như vậy thì sao?”

“Ai da, sao anh lại không tự tin như thế này vậy? Để em nói cho anh biết, mẹ không có thích đàn ông con trai yếu đuối rụt rè, thiếu tự tin đâu!” Mộ Nhạc Nhạc cố ý đem mẹ ra mà hù dọa Chiến Cảnh Hi.

Quả nhiên, Chiến Cảnh Hi lập tức ngậm miệng lại, chỉ là vẫn luôn bĩu môi, rõ ràng là vẫn đang nghĩ lung tung.

“Vậy bao giờ chúng mình mới có thể ở cùng một chỗ, đồng thời xuất hiện cùng nhau ở trước mặt mẹ vậy?” Chiến Cảnh Hi nắm chặt áo của mình, vô cùng lo lắng hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Chuyện này còn phải tùy thuộc vào mẹ! Mẹ không muốn em và Chiến Vân Khai nhận lại nhau, sau này chúng mình chỉ có thể giả dạng nhau mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ thôi.”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ không chút đẹp trai nào sau khi ngụy trang của Chiến Cảnh Hi, gương mặt nhỏ đen lại. “Bố của anh không hề để ý đến dáng vẻ xấu xí này của anh hay sao? Em nhìn bố thì thấy ông ấy còn chả thèm hỏi một câu nữa.”

‘Chiến Vân Khai cũng quá vô tâm rồi!’

‘Con trai của mình cải trang xấu xí lâu như thế này rồi mà bố cũng không thèm quan tâm?’

‘Xem ra địa vị của Chiến Cảnh Hi trong nhà rất thấp.’

Không như nhóc, địa vị trong nhà cao ơi là cao.

Trong nhà nhóc muốn nấu ăn thì sẽ nấu ăn, muốn rửa chén thì sẽ rửa chén, những nhiệm vụ cao cấp nhất nguy hiểm nhất đều do một tay nhóc hoàn thành cả!

Có thể thấy mẹ đặt hy vọng vào nhóc to lớn biết bao nhiêu!

Chiến Cảnh Hi nhíu mày, hỏi: “A Nhạc, em nói xem đây là vì sao vậy? Chẳng lẽ là bố không quan tâm anh sao?”

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy thì phì cười một tiếng. Nhóc vội vàng che miệng lại, nói: “Bây giờ anh mới nhận thức rõ ràng địa vị của bản thân trong nhà hay sao? Anh chả có địa vị đáng nói gì ở trong nhà cả. Lần trước anh còn gạt em tráo đổi thân phận với anh, hại em chạy về nhà xin bố tiền tiêu vặt, không những bố không cho mà còn bị người bố lạnh lùng kia của anh đánh mông một trận nè!”

Mộ Nhạc Nhạc càng thêm xác định được một chuyện, mẹ và Chiến Vân Khai đúng là một đôi vợ chồng!

Nếu như không phải thì sao cách đánh người của cả hai lại giống nhau như vậy?

Hở một tí là tét mông con trai mình!

Hơn nữa còn rất đau!

Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Nhạc Nhạc với vẻ mặt tủi thân: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là tối nay em nhường mẹ cho anh, anh muốn ôm mẹ ngủ một đêm, có được không? Nếu như anh không phải là con của mẹ thật thì anh sẽ rất khó chịu…”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Cảnh Hi đột nhiên kéo áo của nhóc, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, cảm thấy đáng yêu đến chết người rồi!

Nhưng mà Mộ Nhạc Nhạc lại nói: “Chiến Cảnh Hi, từ khi nào mà anh học được cách nhõng nhẽo rồi?”

Mộ Nhạc Nhạc nhịn không được mà giơ tay ra nhéo mặt của Chiến Cảnh Hi hai cái. “Trời ơi! Nhéo đã quá đi!”

Chiến Cảnh Hi: “A Nhạc, sao em lại nhéo mặt anh, anh xấu hổ…”

“Bé đáng yêu là để cho người khác nhéo mặt đó!” Mộ Nhạc Nhạc nhéo thêm một cái nữa mới dừng lại.

Nói rồi, Mộ Nhạc Nhạc chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, nhóc lập tức nói cho Chiến Cảnh Hi nghe: “Hi Hi thối, lát nữa bé muốn đi chơi trò chơi điện tử, anh có muốn đi cùng hay không?”

Chiến Cảnh Hi lắc đầu. “Không muốn!” Cậu bé muốn đi khóc lóc kể lể với một người bạn mà cậu bé hay nói chuyện phiếm trên mạng cơ.

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy thì thầm vui mừng, đây không phải là kết quả mà nhóc muốn hay sao?

“Vậy được rồi. Anh tự đi vào phòng mà chơi đồ chơi đi, là trò mà lúc trước em đã chơi cùng với anh á.” Mộ Nhạc Nhạc chỉ vào phòng đồ chơi, nói.

Chiến Cảnh Hi: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi đồ chơi?” Cậu bé đã bắt đầu chơi những thứ khác rồi có được không?

“Haiz, không phải là do bé rất nghèo hay sao? Mua không nổi đồ chơi bự nha.” Mộ Nhạc nhạc cũng rất bất đắc dĩ, nói.

Chiến Cảnh Hi nghe vậy thì lập tức nhớ kỹ, lặng lẽ ghi chú lại ở trong lòng: A Nhạc nói bé rất nghèo, không có tiền mua đồ chơi bự.

Được rồi, cậu bé đã nhớ kỹ, sau này cậu bé sẽ hoàn thành ước muốn của A Nhạc!

Chắc chắn cậu bé sẽ khiến cho A Nhạc trở thành phú ông!

Mộ Nhạc Nhạc vỗ vỗ bả vai của Chiến Cảnh Hi, nói: “Vậy bé đi chơi trước nha!”

“Ừ, em đi đi! Em chơi thong thả, anh không có giành đồ chơi của em đâu!” Chiến Cảnh Hi nói.

Mộ Nhạc Nhạc đi vào phòng, lập tức khóa trái cửa lại.

Nhóc chỉ là lo lắng sẽ có người đột ngột xông vào phòng, phát hiện bí mật của nhóc.

Nhóc muốn chia sẻ niềm vui nhỏ này với vị người lớn mà nhóc vẫn luôn ngưỡng mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.