Vẻ mặt Mộ Minh Nguyệt tràn đầy hổ thẹn, khẽ giọng xin lỗi lần nữa: “Hi Hi, mẹ Minh Nguyệt xin lỗi con, lúc đó mẹ tức giận mờ cả mắt mất rồi, con đừng để trong lòng nhé, dù mẹ có bỏ bố cũng sẽ không bỏ con đâu.”
Bây giờ Thẩm Tư Viễn đã vào tù, Chiến Cảnh Hi trở thành một đứa trẻ không có mẹ, đáng thương vô cùng.
Hơn nữa không biết vì lý do gì, cô không những không ghét nổi đứa trẻ này, ngược lại còn có cảm giác như thể cậu bé chính là con ruột của mình vậy.
Có điều, sự thật đã chứng minh Chiến Cảnh Hi không phải con trai cô.
Chiến Cảnh Hi nghe vậy, sống mũi cay cay, giọng khẽ run nhưng vẫn cố nén lại, cậu nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bé cưng không sao đâu! Mẹ không cần xin lỗi bé cưng!”
Nói đoạn, Chiến Cảnh Hi cúi đầu bới loạn cơm trong bát, im lặng chốc lát lại nói: “Thật ra, con muốn xin lỗi mẹ Minh Nguyệt, cũng tại Thẩm Tư Viễn không tốt khiến mẹ phải chịu biết bao đau khổ. “
“Dù con không muốn thừa nhận rằng cô ta là mẹ mình đâu, nhưng suy cho cùng sinh mạng này của con cũng là do cô ta ban cho. Cô ta đối xử với mẹ như vậy, con có trách nhiệm thay cô ta nói lời xin lỗi với mẹ.”
Chiến Cảnh Hi hít sâu một hơi, nhìn Mộ Minh Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, xin lỗi mẹ.”
Thay Thẩm Tư Viễn xin lỗi Mộ Minh Nguyệt xong, cậu cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng.
Chiến Cảnh Hi không thể không thừa nhận một điều, những gì Thẩm Tư Viễn từng làm thật sự vô cùng tán tận lương tâm, khiến lòng người phẫn nộ!
Hoàn toàn không xứng đáng được tha thứ!
Người ta thường nói: “Con không chê mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, nhưng Chiến Cảnh Hi cậu cảm thấy xấu hổ vô ngần khi có một người mẹ như Thẩm Tư Viễn!
“Đừng khóc.” Mộ Minh Nguyệt định đứng dậy ôm lấy Chiến Cảnh Hi.
“Không được đứng lên, ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Chiến Vân Khai nhìn thấu mục đích của Chiến Cảnh Hi, giả vờ đáng thương giành lấy sự cảm thông để rồi được ôm chứ gì.
Vì vậy, anh đè Mộ Minh Nguyệt lại, đưa tay trái niết cằm cô, quay mặt cô về phía mình.
Sau đó anh múc một muôi canh đưa đến bên miệng cô: “Mau ăn đi, đói bụng lại té lăn ra đất mất.”
Nhìn người đàn ông độc đoán trước mặt, Mộ Minh Nguyệt không khỏi nhíu mày: “Cái anh này độc đoán thật đấy!”
“Còn có nhiều cái độc đoán hơn thế này nữa cơ, em có muốn thử không?” Chiến Vân Khai nhìn cô thật chăm chú, đè thấp giọng mà nói.
Mộ Minh Nguyệt: “...”
“Bố này, bố dịu dàng tí thì chết được à! Hung dữ thế để làm gì! Bố mà cứ nhỏ mọn thế thì chịu ế tiếp đi nhá!” Chiến Cảnh Hi thấy Chiến Vân Khai phá hỏng chuyện tốt của mình, không khỏi giở giọng quan mà châm biếm: “Cả bó tuổi rồi đấy bố ạ, điều kiện bản thân thế nào trong lòng bố còn không tự rõ à?”
Mộ Nhạc Nhạc sắp bị ba người này làm cho chết cười: “Ôi chao ôi, hai cái tên đàn ông này, hai người có ổn không vậy? Một lớn một nhỏ, tuổi cộng lại tuy chưa đến trăm, nhưng hai người cứ đi giành nhau một người phụ nữ như vậy thì hỏi thật có ổn không vậy?”
Hai bố con nhà này vừa mở miệng đã thấy ghê gớm rồi!
Còn đáng sợ hơn cả Thế chiến!
Phụ nữ quả là mầm tai vạ mà!
Càng huống chi một người phụ nữ xinh đẹp như mẹ nhóc!
“Mau ăn đi, nguội hết cả bây giờ!” Mộ Nhạc Nhạc nấu cơm đến đầu tắt mặt tối, mấy người này lại chỉ lo cãi nhau thôi sao?
Mẹ không thích vậy đâu!
“Em tự ăn được, không cần anh đút.” Mộ Minh Nguyệt cũng xấu hổ lắm chứ, cô đã bao giờ để một người đàn ông đút mình ăn trước mặt trẻ con đâu.
Nếu để con trai trông thấy cảnh này, về sau nó nhất định hết lần này đến lần khác dùng nó để trêu ghẹo cô.
Mộ Nhạc Nhạc mắt sáng như gương, sớm đã đọc được suy nghĩ của Mộ Minh Nguyệt, bèn hào phóng nói: “Mẹ ơi, nếu con dám đem chuyện này ra cười nhạo mẹ thì con làm chó.”
Mộ Minh Nguyệt: “...”
Con trai, số lần con sủa gâu gâu cũng chẳng ít đâu?
Da mặt con dày thật đấy!
“Mặt dày không biết xấu hổ!” Mộ Minh Nguyệt tức giận nói.
“Được, anh không đút nữa, em tự ăn đi.” Chiến Vân Khai thả tay ra để cô tự ăn: “Sau này đừng có cầu xin anh đút em ăn là được.”
“Còn lâu đi!” Mộ Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai nói như vậy thì tức đỏ cả mặt.
Cô vừa cầm thìa với đũa lên, cả hai tay đều từng bị kim tiêm đâm vào, hoàn toàn không dùng lực được.
“Mẹ ơi, đừng sợ, để con!” Chiến Cảnh Hi cũng chăm chú nhìn Mộ Minh Nguyệt ăn cơm, coi Mộ Minh Nguyệt như thể đồ là ăn chung với cơm của mình vậy, thấy Mộ Minh Nguyệt không tiện ăn, cậu lập tức xung phong nhân việc, giơ tay nhỏ định tự đút cơm cho cô!
Chỉ nghĩ đến việc có thể tự mình đút cơm cho mẹ ăn thôi đã khiến tâm trạng cậu phấn khởi vô cùng rồi!
Có điều, cậu vừa đặt bát đũa xuống đã bị Mộ Nhạc Nhạc kéo đi: “Đi, ăn no rồi thì đi chơi game thôi! Bé cưng gần đây tìm được một con game hay phết!”
“Không, em đã ăn no đâu, em phải đút mẹ ăn cơm nữa!” Chiến Cảnh Hi chỉ quan tâm đến mẹ: “Còn nữa, em ăn chưa có no!”
“Ban nãy lúc em đang nhìn chằm chằm mẹ đã và tận hai bát cơm vào miệng rồi!” Mộ Nhạc Nhạc thẳng thừng vạch trần Chiến Cảnh Hi.
“Có hả?” Chiến Cảnh Hi cũng không nhận ra, vừa nghĩ cơ hội đút cơm cho mẹ đã bay đi mất lập tức oán trách Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Nhạc Nhạc, sao anh lại kéo em đi, em còn chưa đút cơm cho mẹ ăn!”
“Bảo em ngốc là đúng mà! Em không thấy mẹ mình có bố chăm sóc rồi hả? Lúc này em phải cho bố cơ hội thể hiện bản thân cho thật tốt chứ! Nếu không thì tình cảm rạn nứt mất năm năm sao mà hàn gắn lại được?” Mộ Nhạc Nhạc không vui búng cái trán nhỏ của Chiến Cảnh Hi, nói: “Đừng có cản trở chuyện tốt của bố nữa! Giờ mà đi ra là bị lợn đá đấy!”
Chiến Cảnh Hi nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “Nhạc Nhạc, chúng ta phải tác hợp cho hai người họ thật sao?”
Mộ Nhạc Nhạc quét mắt nhìn hai người trong nhà ăn, đoạn nói: “Không tác hợp hai người họ, chẳng lẽ lại đi tác hợp mẹ và Lục Chiếu Thiên à? Để anh nói cho em biết, mặc dù ở nước ngoài Lục Chiếu Thiên chăm sóc chúng ta không khác gì cha già, nhưng anh thấy người đàn ông này không đơn giản, không hợp với mẹ!”
“Lục Chiếu Thiên không hợp nhưng em hợp mà!” Chiến Cảnh Hi vỗ ngực nói.
Nghe vậy, Mộ Nhạc Nhạc trợn trắng mắt nhìn Chiến Cảnh Hi: “Em mà hợp thì anh còn hợp hơn nhá!”
“Báo cáo xét nghiệm ADN viết rằng em không cùng huyết thống với mẹ...Cả anh với bố cũng không nốt...” Chiến Cảnh Hi tủi thân chọc chọc hai đầu ngón tay.
“Em nhìn coi, chúng ta trông giống nhau thế này, kiểu gì chẳng cùng một mẹ sinh ra! Bảo Thẩm Tư Viễn sinh ra em anh mới không tin!” Mộ Nhạc Nhạc nói: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao em cũng có được đâu.”
“Tại sao em không được? Không phải mới nói đàn ông không thể nói không được sao?” Chiến Cảnh Hi hỏi.
“Nếu em ở bên mẹ được thì coi ra anh càng hợp hơn em, anh biết nấu ăn, làm việc nhà, biết chăm sóc mẹ, em làm được không?” Mộ Nhạc Nhạc hỏi vặn lại.
Chiến Cảnh Hi: “...” Cậu bị Mộ Nhạc Nhạc nói cho im như thóc.
Thấy cậu không có kỹ năng sống nên ăn hiếp cậu hả!
Hừ, giờ cậu lập tức đi học đây!
Còn nữa, cậu phải làm tốt hơn cả Nhạc Nhạc!
“Đứa em trai như em thật khiến người làm anh này đau đầu mà, làm bé ngoan của mẹ không tốt sao? Còn nhất quyết muốn làm bố anh...Nhức đầu, vô cùng nhức đầu...” Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu bất lực.