Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 292: Chương 292: Tại sao cố ý muốn giả làm người xấu xí?




Mà cùng lúc đó, Chiến Cẩm Quốc đang lưỡng lự đứng trước cửa trường học, nhìn từ xa thấy hai đứa nhỏ kia lại có cảm giác bị lừa gạt.

Trong nháy mắt, lập tức nổi trận lôi đình.

“Lại dám chơi tôi! Dám lấy ảnh chụp Chiến Vân Khai còn nhỏ tới lừa gạt tôi?” Chiến Cẩm Quốc bóp nát bức ảnh chụp trong tay!

Ông ta còn tưởng rằng, nhà họ Chiến của mình đã có người kế nghiệp.

Dù đứa trẻ này là đứa con hoang mà ông ta không hề thích!

Nhưng bây giờ ông ta lại bị lừa gạt!

Trong trường tiểu học, những đứa nhỏ hầu như đều không được đẹp, nếu so sánh với Chiến Vân Khai thì đúng thật là khác biệt một trời một vực!

Cái này mà Thẩm Tư Viện cũng có thể nghĩ ra được đúng là muốn điên rồi!

Nếu nơi này là Kyoto, chỉ sợ Thẩm Tư Viện đã chết luôn trong ngục giam!

Sao mà bên dưới vùng đất vàng lớn nhất Vân Thành này, Chiến Vân Khai là nhà giàu có nhất toàn cầu, mọi thứ đều được anh điều khiển thì ai dám gây chuyện cho được?

Cho dù là Kyoto, ông ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có thông tin cho rằng một gia tộc lớn mạnh và bí mật đã định cư ở Kyoto, và họ đã bắt đầu kiểm soát quyền lực của một số gia tộc lớn ở đó!

Cho nên ông ta mới muốn mời Chiến Vân Khai cùng những người đàn ông họ Chiến gia nhập vào gia tộc của ông ta, nhằm để mở rộng thế lực.

Nếu như có thể, ông ta có thể để Chiến Vân Khai thay thế con ông ta, thay thế luôn vị trí của Chiến Vân Khai.

Chiến Cẩm Quốc cũng có một việc hơi buồn bực, vì sao người giàu nhất thế giới này giống hệt tên con trai ông ta như thế?

Lúc ấy khi nhìn thấy, ông ta cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, không dám tin.

Mãi cho tới khi tra được tin tức liên quan tới việc Chiến Vân Khai giàu nhất thế giới, ông ta mới thả lỏng một hơi, chỉ là vẫn không yên lòng như cũ, mãi cho tới khi nhìn thấy Chiến Vân Khai ở Vân Thành, ông ta mới chắc chắn Chiến Vân Khai này không phải Chiến Vân Khai kia.

“Ông chủ, có muốn tôi bắt đứa nhỏ kia không?” Ở bên cạnh, tài xế hỏi.

“Không cần, đứa nhỏ xấu như vậy, xem ra cũng không phải là di truyền của Chiến Vân Khai.” Ánh mắt Chiến Cẩm Quốc lạnh lẽo, nặng nề nói.

Không thể không nói, Chiến Vân Khai đúng thật là di truyền dáng vẻ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mẹ anh, có một khuôn mặt có thể nói là hoàn hảo.

Thần tiên trên trời cũng không thể đẹp như Chiến Vân Khai và mẹ anh.

Chiến Cẩm Quốc thấy Chiến Vân Khai ở trường học, nghĩ tới có nên thăm dò một thời gian để tiếp cận với Chiến Vân Khai không? Cho nên Chiến Cẩm Quốc bước xuống xe, đi dạo vào trong trường học.

Ông ta tìm một chỗ vắng vẻ, vừa muốn ngồi xuống đã thấy hai đứa nhỏ cách khá xa đang ngồi trên ghế nói chuyện, bên cạnh bọn chúng đặt một vài thứ.

Ban đầu Chiến Cẩm Quốc cảm thấy không có hứng thú, nhưng ngay sau đó khi ông ta nhìn lướt qua khuôn mặt của hai đứa nhỏ, ông ta lập tức khiếp sợ!

Bởi vì, ông ta thấy được thứ khiến ông ta phải mở to mắt!

Đó là dáng vẻ khi còn nhỏ của Chiến Vân Khai!

Hơn nữa còn là hai đứa!

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Vì để tìm tòi thực hư, Chiến Cẩm Quốc đã tìm một chỗ bí ẩn trốn vào, vểnh tai nghe nội dung hai đứa nhỏ kia nói.

“Nhạc Nhạc à, có phải em có bảo bối gì tốt không?” Chiến Cảnh Hi hỏi: “Chúng ta lau hết ngụy trang trên mặt, chờ sau đó bố và mẹ thấy được chắc chắn sẽ bị hù sợ đó.”

Ai thấy bọn họ cũng đều sẽ ngạc nhiên không thôi.

Song sinh thì gặp nhiều, nhưng loại song sinh có giá trị nhan sắc ác nghiệt như vậy thì chưa từng thấy ai.

“Anh yên tâm đi, em vừa lấy được hai tấm da mặt đấy, còn là tơ tằm, vô cùng thông thoáng, còn có thể dùng nhiều lần, sau này rốt cuộc chúng ta không cần lo lắng kỹ thuật trang điểm bị lộ tẩy nữa.”

Mộ Nhạc Nhạc vừa nói, vừa mở cái hộp bằng giấy, lấy ra hai tấm da mặt người: “Vô cùng nhẹ, anh đeo lên thử xem sao?”

Chiến Cảnh Hi cầm tấm mặt nạ da người lên, ngờ vực nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc à, sao em có thể có thứ đồ này?”

Mộ Nhạc Nhạc cũng vội vàng mở tấm mặt nạ da người ra, kề sát lên mặt, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn Chiến Cảnh Hi: “Anh phải nên hỏi thứ này của em có quý không, anh phải cho em tiền đấy, cái này là do em nhờ bạn ở nước ngoài nghiên cứu đó nha.”

“Được, quay về anh sẽ lén trộm thẻ đen của bố cho em.” Chiến Cảnh Hi khéo léo nói.

“Trộm hai tấm được không?” Ánh mắt Mộ Nhạc Nhạc phấn khích, cẩn thận từng chút nói: “Mẹ một tấm, em một tấm.”

“Chỉ cần em mở miệng, muốn bao nhiêu tấm cũng không là gì.” Chiến Cảnh Hi nói: “Nhạc Nhạc à, em xem thử coi, anh dán sát không?”

“Ừm, không lệch gì cả, vừa vặn lắm.” Mộ Nhạc Nhạc giống như nhớ tới cái gì, hỏi: “Cún cưng, sáng nay anh đã nói, bố muốn anh đóng vai xấu là có ý gì vậy?”

Mẹ để cậu đóng vai người xấu xí là vì không muốn Chiến Vân Khai biết cậu là ai, nhưng vì sao Chiến Cảnh Hi cũng bị yêu cầu đóng vai xấu xí chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.