Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 110: Chương 110




"Nếu ai có thể để tôi nói một lời," - Damon lên tiếng, giờ thì với một giọng thật sự cáu kỉnh, - "Tôi có lẽ nên nói đến điều này trước khi tôi giải thích về cây bút chì này, ai đó đã cố tình đâm cọc vào người tôi, thậm chí trước khi cậu ta có thể bươc ra khỏi túi ngủ của mình. Và điều mà tôi muốn nói tiếp theo là chúng chẳng phải con người. Chúng là ma cà rồng, những kẻ sát nhân, lũ bị thịt đánh thuê – nhưng chúng đã bị ám bởi bọn Malach của Shinichi. Và chúng đang lần theo dấu vết của chúng ta. Chúng đã lần đến Warren, Kentucky, có thể là bằng cách hỏi về chiếc xe của chúng ta. Chắc chắn chúng ta sẽ bỏ chiếc xe này lại.”

"Không", Matt la lớn vẻ phòng thủ - "Chiếc xe này – chiếc xe này có ý nghĩa với Stefan và Elena."

"Chiếc xe này ý nghĩa đối với cậu." - Damon chỉnh lại.Và chắc tôi phải nhắc đến việc tôi đã để chiếc Ferrari của mình ở cái vũng lạch kia chỉ để mang cậu theo chuyến thám hiểm nhỏ này.

Elena nắm lấy bàn tay mình. Cô không muốn nghe thêm tí gì nữa. Chiếc xe này thật sự có ý nghĩa với cô. Lớn, đỏ tươi, chói sáng và nổi bật – nó thể hiện cảm giác của cô và Stefan vào cái ngày mà anh mua nó cho cô, để đánh dấu ngày bắt đầu một cuộc sống chung mới của 2 người.

Chỉ nhìn thấy nó là đã làm cô nhớ lại ngày ấy, nhớ lại sức nặng cánh tay của Stefan đặt trên vai cô, và cách anh cúi đầu nhìn cô, khi cô ngước nhìn cặp mắt anh – ngước nhìn đôi mắt xanh lấp lánh sự tinh quái và niềm vui khi anh trao cho cô những gì mà cô rất muốn.

Vì sự ngại ngùng và giận dữ, cô thấy mình đang nhẹ run, và đôi mắt cô tràn nước.

"Anh thấy chưa?" - Matt nói, giận dữ nhìn Damon - "giờ anh đã làm cho cô ấy khóc"

"Tôi ư? Tôi chẳng phải là người duy nhất đề cập đến việc chia lìa giữa Elena thương mến và thằng em trai nhỏ của tôi " - Damon nói một cách lịch thiệp.

"Thôi đủ rồi! Ngay bây giờ! Cả hai người!" Elena hét lên, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Và tôi cũng không muốn cầm cây bút chì này nữa, nếu anh không phiền," cô thêm vào, trong khi đang để nó dọc theo cánh tay.Khi Damon lấy nó đi rồi, cô quẹt tay vào áo ngủ, cảm thấy đầu nhẹ bẫng mơ hồ. Cô rùng mình, nghĩ về những con ma cà rồng đang lần theo dấu vết của mình.

Và rồi, đột nhiên, khi vừa chớm ngã, một cánh tay rắn chắc ấm áp đưa ra ôm lấy cô, và giọng Damon vang lên bên cạnh giọng nói cô - "Những gì mà cô ấy cần bây giờ là một ít không khí trong lành, và tôi sẽ mang nó đến cho cô ấy."

Bất thình lình, Elena cảm thấy mình vô trọng lương, cô đang ở trong vòng tay Damon và họ đang bay cao lên.

"Damon, anh làm ơn có thể thả em xuống không?”

"Ngay bây giờ ư, em yêu? Khoảng cách khá là xa à…"

Elena cố phản kháng lại Damon, nhưng có thể nói là anh đã làm cô câm lặng. Luồng không khí của buổi sớm mai đã làm nhẹ đi đầu óc cô mặc dù nó làm cho cô phải rùng mình. Cô cố gắng không làm cho bản thân run rẩy nữa, nhưng chẳng thể làm được. Damon đưa mắt xuống nhìn cô, và cũng rất ngạc nhiên với cô, anh nhìn cô một cách hoàn toàn nghiêm túc, rồi làm động tác như anh đang cởi chiếc áo khoác của mình. Elena vội vàng nói - "Không, không – anh cứ lái – ý em là bay lên, và em sẽ bám lấy."

"Và cẩn thận với đàn hải âu đang đến," Damon nói một cách trang trọng, nhưng lại với sự giễu cợt trên khóe miệng. Elena phải quay mặt đi chỗ khác, bởi có nguy cơ cô sẽ cười mất.

"Vậy anh mới học cách chụp lấy và quăng người ta lên nóc xe từ khi nào vậy?" Elena gặng hỏi.

"À, mới gần đây thôi. Cũng như việc bay lượn này: một thử thách. Và em biết đó, anh thích những sự thử thách mà."

Anh cúi nhìn cô với sự tinh ranh ánh lên trong mắt. Những tia đen ánh trong đôi mắt đen cùng hàng mi dài thiệt là phí phạm với một cậu trai. Elena thấy mình nhẹ bỗng như thể cô là một bông hoa bồ công anh, nhưng với cái đầu nhẹ bẫng như thế này, cô thấy mình hơi say say.

Giờ thì cô thấy ấm hơn nhiều, bởi – cô đã nhận ra – Damon đang quấn quanh cô bằng chính năng lượng của anh, một nguồn năng lượng ấm áp. Và ấm hơn không phải chỉ vì nhiệt độ, mà còn vì sự quan tâm của anh đang dâng lên đến tận đầu làm cô như chếch choáng say, và khi anh ôm cô trong lòng, đôi mắt cô, khuôn mặt cô, và mái tóc cô bay bồng bềnh nhẹ bẫng trong đám mây vàng ôm lấy quanh đôi bờ vai cô. Elena không thể ngừng đỏ mặt, và cô gần như nghe thấy suy nghĩ của anh, rằng khuôn mặt thẹn thùng đó rất hợp với cô, màu hồng nhạt đối lập với nước da trắng. Và chính bởi sự thẹn thùng là một phản ứng vật lý tự nhiên trước sự ấm áp và quan tâm của anh, trong lòng Elena dâng lên một phản ứng xúc cảm không kiểm soát được – một sự cảm kích với những những gì anh đã làm, một lòng biết ơn trước sự quan tâm có chủ đích, và không chủ đích của anh.

Đêm qua anh đã cứu mạng cô, cô đã không biết bất cứ điều gì về những con ma cà rồng bị ám bởi tụi malach của Shinichi - những con ma cà rồng tàn ác. Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng được những sinh vật như vậy sẽ làm gì cô nữa, và cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó. Cô chỉ có thể thấy vui vì Damon đã đủ khéo léo, và đủ nhẫn tâm để xử lý chúng trước khi chúng chạm đến cô. Và cô chỉ có thể là kẻ mù lòa và rất ngu ngốc khi không thể đánh giá đúng một sự thật hiển nhiên rằng, Damon rất hoàn mỹ. Cô đã chết đi hai lần nên điều hiển nhiên đó chẳng ảnh hưởng đến cô như ảnh hưởng đến đa số những cô gái khác, nhưng dù sao nó vẫn là một sự thật rất hiển nhiên, rằng Damon vẫn rất đẹp cho dù anh đang trầm ngâm, hay đang tặng cô một nụ cười tuyệt vời hiếm hoi - nụ cười mà dường như anh chỉ để dành riêng cho Elena.

Vấn đề đi kèm là, Damon là một ma cà rồng, vì vậy mà anh có thể đọc được suy nghĩ của cô, đặc biệt là khi cô đang ở quá gần như vậy thì hai nguồn năng lượng sẽ hòa lẫn. Damon thì cảm kích sự cảm kích của Elena, rồi thì nó trở thành một vòng lẫn quẩn của sự đáp trả, tự vận hành bằng chính bản thân nó. Trước khi Elena có thể nhận thức khá rõ rằng cô đang tan chảy, thì cô cảm nhận được cơ thể không trọng lượng của mình đang dần trở nên nặng hơn khi nó đang tựa lên cánh tay của Damon.

Và một vấn đề khác nữa, Damon chẳng hề Tác Động cô, anh cũng như cô hay có khi còn hơn, đang cố bám theo sự chuyển biến tâm lý của Elena,anh chẳng hề tạo một rào cản nào để ngăn việc đó xảy ra. Elena thì có, nhưng rào cản đó cũng đang mờ dần và tan biến đi. Cô không thể nghĩ sao cho đúng được. Damon đang nhìn cô đăm đăm với một sự ngạc nhiên, một ánh mắt đã rất quen thuộc với cô – nhưng cô không thể nhớ ra là đã thấy ở đâu. Elena đã mất đi năng lực để phân tích. Cô đơn giản là chỉ đang tắm mình trong cái ánh sáng ấm áp của việc được hạnh phúc, được ôm ấp và được thương yêu và được quan tâm sâu sắc - những thứ làm cô cảm động từ sâu trong cốt tủy .

Và khi Elena đã từ bỏ, cô từ bỏ một cách hoàn toàn.Gần như là không còn tồn tại sự nhận thức, cô ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cổ mình và nhắm mắt lại. Damon nhẹ nhàng đỡ tay dưới đầu cô và chuyển hướng nó , rồi anh hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.