Thời gian như dừng lại. Elena nhận ra cô đang bất giác chạm vào tâm trí của người đang hôn cô một cách thật ngọt ngào.Cô chưa bao giờ thực sự thấy trân trọng một nụ hôn cho tới khi cô chết , trở thành một linh hồn rồi quay lại trái đất với năng lực có thể lí giải những ý nghĩa ẩn đằng sau suy nghĩ và lời nói của mọi người ,thậm chí là cả ý thức và linh hồn họ.Chuyện đó giống như cô đã được ban tặng một giác quan mới tuyệt vời.Khi hai nguồn năng lượng hòa lẫn vào nhau như thế này , hai linh hồn cũng được phô bày với nhau.
Nửa mê nửa tỉnh,Elena để cho ánh sáng của cô mở rộng và gần như cùng lúc đã chạm được vào tâm trí của một người.Trước sự ngạc nhiên của cô,nó đang cuộn mình lẩn tránh cô.Thế này không được.Cô cố gắng để bám vào nó trước khi nó kịp rụt về đằng sau lớp vỏ bọc cứng như một tảng đá lớn.Những thứ duy nhất bị bỏ lại bên ngoài lớp vỏ bọc ấy gợi cô liên tưởng tới cảnh tượng một thiên thạch đang rơi ,để lại trên mặt đất những lỗ tròn bốc cháy tựa như những mối dây thần kinh trong não và một cậu bé – với tứ chi bị xích vào tảng đá lớn.
Elena choáng váng.Cô biết những điều cô đang nhìn thấy chỉ là những hình ảnh tượng trưng và cô không nên vội vàng đánh giá ý nghĩa của chúng.Những hình ảnh trước mặt cô thực sự là những biểu trưng cho linh hồn trần trụi của Damon ,nhưng ở một hình thái giúp trí não của riêng cô có thể hiểu và giải thích được bằng quan điểm của mình ,đó là nếu cô biết nhìn nhận theo đúng góc độ.
Bằng bản năng,cô biết mình đang nhìn thấy một điều thật quan trọng.Cô đã vượt qua cảm giác khó thở và chóng mặt khi kết nối linh hồn mình với một người khác.Và giờ, tình yêu và sự quan tâm vốn có đã dẫn dắt cô cố gắng để giao tiếp với anh.
“Em có lạnh không?” – cô lên tiếng hỏi đứa trẻ đang bị xích bởi mớ xích dài đủ để quấn trọn hai cánh tay và cẳng chân của nó.Đứa trẻ mặc bộ quần áo rách rưới màu đen.
Đứa bé lặng lẽ gật đầu.Đôi mắt đen ,to tròn của nó dường như đã choán hết gương mặt nó.
“Em từ đâu đến?” – Elena hỏi vẻ quan tâm trong lúc suy nghĩ tìm cách để xoa dị đứa bé – “Chắc không phải từ TRONG NÀY chứ ?” – cô làm động tác chỉ về phía hòn đá khổng lồ.
Đứa bé gật đầu lần nữa – “Bên đó ấm hơn,nhưng anh ấy không để em vào trong nữa đâu.”
“Anh ấy?” – Elena luôn chú ý để mắt đến những dấu hiệu của Shinichi – cái con tinh cáo độc ác ấy. – “ Anh ấy nào hả bé yêu?” – cô quỳ xuống ,ôm lấy đứa trẻ trong vòng tay cô.Đứa bé thật lạnh,lạnh như đá vậy và mớ xích sắt thì đang đóng băng.
“Damon” – đứa trẻ ăn mặc rách rưới thì thầm.Đôi mắt cậu bé lần đầu tiên rời khỏi khuôn mặt cô và ngó xung quanh vẻ sợ hãi.
“Damon đã làm những điều này ư?” – giọng Elena hơi vống lên rồi kết thúc một cách nhẹ nhàng khi cậu bé bắt đầu thì thầm ,đôi mắt cầu xin của cậu chuyển sang nhìn cô và cậu khẽ chạm vào môi cô ,mềm mại như chân của con mèo con đã thu hết vuốt.
‘Đây chỉ là hình ảnh biểu trưng mà thôi’ – Elena tự nhắc mình – ‘Đây là tâm trí của Damon ,và điều mày đang nhìn thấy là linh hồn của anh.”
‘Mình có từng làm thế trước đây rồi chăng ?’ – phần lý luận trong cô đột ngột lên tiếng – ‘Chẳng phải trước đây mày đã từng làm thế này với một ai đó và nhìn thấy thế giới bên trong – một miền đất tràn ngập tình yêu cùng vẻ đẹp của ánh trăng.Tất cả những thứ ấy biểu hiện cho việc hoạt động bình thường,khỏe mạnh của một trí óc bình thường,cực kì bình thường.’ Hiện tại Elena không thể nhớ ra tên của người đó ,nhưng cô vẫn nhớ vẻ đẹp đó.Cô biết rằng chính tâm trí cô cũng sẽ dùng những biểu trưng như thế để biểu hiện nó với người khác.
‘Không’ – cô đột ngột nhận ra và khẳng định : cái cô đang thấy không phải linh hồn của Damon.Linh hồn của Damon đang nằm đâu đó bên trong hòn đá khổng lồ,nặng nề kia.Anh ấy sống bó mình trong cái thứ to lớn đó và anh ấy MUỐN mọi việc cứ tiếp tục như thế.Tất cả những thứ bị bỏ bên ngoài chẳng qua chỉ là những kí ức xa xưa từ thời thơ ấu – một đứa bé trai bị bỏ rơi khỏi phần còn lại của linh hồn anh ấy.
“Nếu Damon đã đặt em ở đây , vậy em là ai ?” – Elena từ tốn hỏi ,cô đang kiểm chứng giả định của mình trong khi ngắm nhìn đôi mắt đen thẳm , mái tóc đen và những đường nét của đửa bé mà cô đã biết từ trước,mặc cho đây là một phiên bản trẻ hơn nhiều.
“Em..là Damon” – đứa bé thì thầm, môi nó khô lại thành vệt trắng.
‘Có lẽ chỉ thừa nhận chừng đó thôi cũng rất đau đớn với nó’ – Elena thầm nghĩ .Cô không muốn làm tổn thương hình ảnh biểu tượng của thời thơ ấu của Damon.Cô muốn nó cảm thấy sự ngọt ngào và dễ chịu giống như cô đang cảm thấy.Nếu tâm trí Damon là một ngôi nhà , cô sẽ dọn dẹp nó ,phủ đầy từng căn phòng bằng hoa và ánh sao.Nếu tâm trí anh là một mảnh đất ,cô sẽ rải ánh sáng xung quanh mặt trăng tròn màu trắng ,hay cầu vồng xuyên qua những đám mây.Nhưng thay vào đó,tâm trí anh lại biểu hiện bản thân nó bằng một đứa trẻ đang đói bụng ,bị xích vào tảng đá lớn không ai có thể chạm tới.Bởi vậy cô muốn an ủi và xoa dịu đứa bé.
Cô bế cậu bé,chà xát tay và chân cậu,cho cậu nép vào bản thể linh hồn của cô như con chim non rúc trong ổ.
Lúc đầu cậu bé cảm thấy căng thẳng và cảnh giác trong vòng tay cô.Nhưng sau một lúc,khi chẳng có điều tệ hại nào xảy ra do sự tiếp xúc giữa họ , nó bắt đầu thư giãn và cô cảm thấy cơ thể bé nhỏ của nó ấm lại ,ngái ngủ và bắt đầu đè trọng lượng lên tay cô.Bản thân cô cảm thấy sự yêu mến không thể cưỡng lại đối với sinh vật bé bỏng này.
Trong vài phút,đứa trẻ trong vòng tay cô đã thiu thiu ngủ,Elena nghĩ cô đã trông thấy một thoáng phớt qua như thực như mơ của một nụ cười trên môi nó.Cô đu đưa cơ thể nhỏ bé của nó , vỗ về thật dịu dàng và tự mỉm cười.Cô nhớ về một người vẫn ôm cô khi cô khóc. Ai đó ,người mà...không hề bị quên lãng,chưa bao giờ bị quên lãng ..nhưng người đó vẫn khiến cuống họng cô nhói lên vì đau buồn.Một người quá quan trọng – quá đỗi quan trọng đến nỗi cô phải nhớ ra anh ngay , lập tức – và rằng cô ..cô phải..phải..tìm…
Rồi màn đêm yên bình trong tâm trí Damon bỗng mở ra – bằng những âm thanh , bằng ánh sáng và bằng nguồn năng lượng mà Elena – dù cho còn quá bỡ ngỡ về năng lực của mình , vẫn nhận ra đã được mang đến bởi kí ức về một cái tên duy nhất.
Stefan.
Ôi Chúa ơi , cô đã quên anh – cô , trong một vài phút, đã thực sự để bản thân bị cuốn hút đến một thứ mang ý nghĩa sẽ lãng quên anh.Sự đau buồn trong những đêm cô đơn ,sự sợ hãi và đau đớn chỉ biết bày tỏ cùng cuốn nhật ký , sau đó là sự bình yên và dễ chịu mà Damon mang lại đã thực sự khiến cô quên mất Stefan – quên đi chuyện có lẽ anh đang phải vật lộn trong từng giây từng phút.
“Không – Không !” – Elena vũng vẫy trong đêm tối – “Buông ra – Tôi phải đi tìm – Tôi không thể tin được tôi đã quên…”
“Elena” – giọng Damon vang lên bình tĩnh và nhẹ nhàng – hay đúng hơn là mất đi khá nhiều cảm xúc – “Em mà cứ giỡn kiểu đó là em sẽ được tự do ngay đó – nhưng từ đây đến mặt đất còn khá xa à.”
Elena mở mắt , mọi kí ức về hòn đá và đứa trẻ bay biến mất , tản mác đi về mọi hướng như những cánh bồ công anh trắng muốt.Cô nhìn Damon như thể buộc tội.
“Anh—anh—”