“Hợp tác với nhau làm gì cơ!” Meredith hỏi.
“Mình sẽ giải thích sau. Nhưng trước tiên mình muốn biết thị trấn ra sao sau khi mình – không còn ở đây,”
“Ừ thì hoảng loạn là chính,” Meredith bảo, nhướng một bên lông mày, “Dì Judith của cậu tinh thần khá là tệ. Cô ấy bị ảo giác là đã trông thấy cậu – có điều đó chắc không phải là ảo giác đâu, đúng không? Đã vậy cô ấy với chú Robert hình như chia tay rồi nữa”
“Mình biết rồi.” Elena gay gắt. “Nói tiếp đi”
“Mọi người trong trường đều buồn và sốc. Mình muốn nói chuyện với Stefan, đặc biệt là khi mình bắt đầu nghi ngờ rằng cậu chưa chết, nhưng cậu ấy không đi học. Matt thì có đi, nhưng cậu ấy bị làm sao ấy. Nhìn cậu ta y như xác chết biết đi, còn không chịu nói chuyện với ai hết. Mình muốn giải thích cho Matt nghe là có khả năng cậu chưa vĩnh viễn ra đi đâu, mình nghĩ nói vậy có khi cậu ấy lại vui lên. Nhưng Matt chẳng thèm nghe mình lấy nữa lời.”
“Ôi, Chúa ơi – Matt.” Có điều gì đó rất tồi tệ nhói lên trong tâm trí Elena, một ký ức quá đáng sợ khiến cô không dám gợi lại. Cô không thể chịu đựng thêm bất cứ điều gì vào lúc này, không thể, Elena nghĩ bụng, và tống ngược cái kí ức đó trở lại.
Meredith vẫn tiếp tục nói. “Tuy nhiên rõ ràng là nhiều người khác cũng nghi ngờ về ‘cái chết’ của cậu. Cho nên mình mới nói như thế trong tang lễ. Mình sợ nếu nói ra ngày giờ nơi chốn chính xác thì cái lão Alaric Saltzman đó sẽ phục kích cậu trước cửa nhà mất. Lão ta hỏi han đủ thứ, và cũng may Bonnie không biết gì để mà ba hoa cả.”
“Đừng nói thế chứ,” Bonnie phản đối, “Thầy Alaric chỉ tò mò, vậy thôi, với lại thầy muốn giúp bọn mình vượt qua khủng hoảng như vẫn làm trước đây ấy. Thầy là người cung Bảo Bình…”
“Thầy ấy là do thám,” Elena nói, “Và có khi còn hơn thế nữa. Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Tyler Smallwood thì sao? Mình không thấy tên đó ở tang lễ.”
Meredith tỏ vẻ lúng túng, “Ý cậu là cậu không biết gì hết sao?”
“Mình không hề biết bất cứ chuyện gì hết; mình ngủ ròng rã suốt bốn ngày trời trên gác xép mà.”
“Ừ…” Meredith ngập ngừng, “Tyler mới vừa xuất viện. Cùng lúc với Dick Carter và bốn tên mặt rô đi cùng hôm Lễ Những Người Sáng Lập. Tụi nó bị tấn công chiều hôm đó trong chái nhà tôn và mất khá nhiều máu.”
“Ôi.” Điều bí ẩn về lí do Quyền năng của Stefan tối hôm đó lại mạnh như vậy đã được giải đáp. Cả việc tại sao từ lúc đó đến giờ nó lại giảm đi nữa. “Meredith, Stefan có bị tình nghi không?”
“Thì bố của Stefan cũng cố gắng làm cho cậu ấy trở thành nghi phạm, nhưng cảnh sát thấy thời gian không khớp. Họ ước chừng được khoảng thời gian Tyler bị tấn công, bởi vì nó có hẹn gặp ông Smallwood nhưng lại không tới. Còn mình và Bonnie có thể làm chứng ngoại phạm cho Stefan vào lúc đó, bởi vì bọn mình vừa mới bỏ cậu ta lại với thi thể của cậu chỗ bờ song. Cho nên không cách chi cậu ấy có thể quay trở lại chái nhà tôn để tấn công Tyler được, ít ra là không có người bình thường nào có thể làm được cả. Mà cho tới lúc này thì cảnh sát chưa nghĩ đến bất cứ thế lực siêu nhiên nào hết.”
“Mình hiểu rồi,” ít nhất Elena còn cảm thấy nhẹ nhõm được ở khoản đó.
“Tyler và mấy thằng kia không xác định được nổi danh tính kẻ tấn công mình, bởi vì tụi nó không hề nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra buổi chiều hôm đó” Meredith chêm thêm.
“Caroline cũng không nốt.”
“Caroline có ở đó à?”
“Ừ, nhưng nó không bị cắn. Chỉ sốc thôi. Mặc cho những gì nó đã làm, mình gần như thấy tội nghiệp nó.” Meredith nhún vai nói thêm. “Mấy ngày nay nhìn nó thê thảm lắm.”
“Còn mình thì nghĩ sẽ chẳng còn ai nghi ngờ Stefan sau chuyện xảy ra với mấy con chó ở nhà thờ hôm nay đâu.” Bonnie nói tiếp. “Bố mình bảo một con chó to có thể đã đập phá cửa sổ xông vào chái nhà tôn, mà mấy vết thương trên cổ Tyler nhìn cũng giống vết thương do loài vật gây ra lắm. Mình nghĩ rất nhiều người nghĩ một con chó hay một bầy chó đã làm chuyện đó.”
“Đó là một lời giải thích rất thuận tiện,” Meredith nói khô khốc. “Tức là họ sẽ không phải nghĩ ngợi thêm gì về chuyện đó nữa.”
“Nhưng thật là vớ vẩn,” Elena bảo “Chó bình thường đâu có xử sự kiểu đó. Bộ thiên hạ không thắc mắc vì sao chó của họ tự nhiên nổi điên lên tấn công chủ à?”
“Rất nhiều người chỉ tống chúng đi thôi. À, mình còn nghe ai đó nói tới chuyện xét nghiệm bệnh dại bắt buộc nữa.” Meredith nói. “Nhưng đó đâu chỉ đơn thuần là bệnh dại, đúng không Elena?”
“Ừ, mình không nghĩ thế. Damon và Stefan cũng không. Đó là chuyện mình đến để bàn với cậu.” “Elena cố gắng giải thích rõ ràng hết mức có thể những gì mình nghĩ về một Quyền năng khác ở Fell’s Church. Cô kể về thế lực đã đuổi theo ép mình văng ra khỏi cầu, về cảm giác đối với bầy chó, và về mọi thứ đã bàn bạc với Damon và Stefan. Cuối cùng Elena kết luận, “Chính Bonnie hôm nay trong nhà thờ cũng nói mà: ‘Thứ gì đó xấu xa’. Mình nghĩ đó là bản chất của thế lực đang có mặt ở Fell’s Church, một thứ không ai biết đến, hoàn toàn tà ác. Mình cho là chính cậu cũng không biết cậu đã nói về cái gì đâu, đúng không Bonnie.”
Nhưng Bonnie lại đang nghĩ đến chuyện khác. “Vậy thì chưa chắc Damon đã làm tất cả những chuyện tồi tệ như cậu nói,” cô đanh đá. “Ví dụ như giết chết Yangtze, làm Vickie bị thương và giết chết thầy Tanner, đủ thứ. Mình đã nói rồi, không thể nào có chuyện một người đẹp trai ngời ngời như thế lại là một tên sát nhân loạn trí được.”
“Mình thì nghĩ là,” Meredith lên tiếng, đưa mắt nhìn sang Elena, “cậu nên quên cái ý nghĩ biến Damon thành người tình trong mộng đi.”
“Đúng thế,” Elena nhấn mạnh “Anh ta có giết thầy Tanner, Bonnie à. Và cũng có khả năng là thủ phạm mấy vụ kia luôn; mình sẽ hỏi Damon chuyện đó. Bản thân mình đối phó với anh ta cũng đủ mệt lắm rồi đây. Cậu không nên dây dưa với Damon đâu Bonnie, tin mình đi.”
“Mình không được phép lại gần Damon, mình không được phép lại gần thầy Alaric… Có anh chàng nào trên đời mà mình được phép lại gần không đây? Trong khi đó Elena lại có được tất cả bọn họ chứ.
Không công bằng gì cả.”
“Cuộc sống vốn dĩ không công bằng mà,” Meredith không hề nể nang gì. “Nhưng nghe này Elena, ngay cả khi cái Quyền năng khác này là có thật, thì cậu nghĩ nó là sức mạnh gì? Trông nó như thế nào?
“Mình không biết. Thứ gì đó mạnh kinh khiếp – nhưng lại có khả năng tự che giấu để cho bọn mình không dò ra được. Nó có thể mang hình dạng của một người bình thường, là bất cứ ai ở thị trấn Fell’s Church. Giống như Bonnie đã nói trong tang lễ hôm nay ấy: “Không có ai giống như bề ngoài của họ cả.”
Bonnie ủ rũ, “Mình không nhớ đã nói vậy.”
“Cậu có nói mà ‘Không có ai giống như vẽ bề ngoài của họ cả’” Elena lại trích dẫn từng chữ. “Không có ai” Cô liếc sang chỗ Meredith, nhưng đôi mắt đen bên dưới cặp lông mày cong cong duyên dáng kia rất bình thản và xa xăm.
“Vậy thì, có vẻ như tất cả mọi người đều nằm trong diện tình nghi cả,” Meredith cất giọng hết sức bình tĩnh “Đúng không?”
“Đúng thế,” Elena đáp. “Nhưng tốt nhất là bọn mình nên lấy giấy viết ra liệt kê hết những người quan trọng nhất. Damon và Stefan đã đồng ý điều tra phụ rồi, nếu có thêm các cậu giúp, bọn mình càng có cơ hội tìm ra được nó.” Cô đã lấy lại phong độ của mình, trước giờ Elena vốn giỏi tổ chức, từ kế hoạch chinh phục các chàng trai cho đến các hoạt động gây quỹ. Đây chỉ là một phiên bản nghiêm túc hơn của những kế hoạch A, kế hoạch B hồi xưa mà thôi.
Meredith đưa giấy viết cho Bonnie. Bonnie nhìn nó, rồi hết nhìn Meredith lại nhìn Elena. “Thôi được rồi,” cô bảo, “nhưng ai sẽ bị đưa vào danh sách đây?”
“Bất cứ ai có lí do để bị nghi ngờ là Quyền Năng Khác. Bất cứ ai có khả năng gây ra những chuyện mà chúng ta biết nó đã làm: nhốt Stefan dưới giếng, đuổi theo mình, sai lũ chó tấn công mọi người. Bất cứ ai mà mình để ý thấy có những hành động kì cục.”
“Matt,” Bonnie miệng nói, tay hí hoáy viết. “Và Vickie. Và chú Robert.”
“Bonnie!” Meredith và Elena cùng kêu lên một lúc.
Bonnie ngẩng lên. “Thì Matt dạo này chả xử sự kì cục là gì, Vickie cũng thế, mấy tháng nay rồi. Còn chú Robert thì trước khi tang lễ diễn ra cứ lảng vảng trước cửa nhà thờ mà không chịu vào…”
“Ôi trời, Bonnie, thật bó tay với cậu!” Meredith kêu. “Vickie là nạn nhân, không phải nghi phạm, còn nếu Matt mà là thế lực tàn ác thì chắc mình là thằng gù nhà thờ Đức Bà quá. Chú Robert thì…”
“Thôi được, mình gạch đi hết rồi đó,” Bonnie lạnh lung đáp. “Giờ thì để nghe thử coi ý kiến các cậu thì sao.”
“Khoan đã,” Elena nói, “Chờ chút, Bonnie,” Cô đang nghĩ đến một chuyện, một chuyện đã cắn rứt lương tâm cô kể từ sau khi – “Sau khi diễn ra buổi lễ ở nhà thờ,” Elena bật ra thành tiếng, nhớ lại lúc đó. “Các cậu biết không, mình cũng trông thấy chú Robert bên ngoài nhà thờ nữa, lúc đang nấp trên gác lửng dành cho dàn đồng ca ấy. Ngay trước khi bầy chó tấn công, chú ấy cứ né né đi giống như biết trước chuyện gì sắp xảy ra vậy.”
“Nhưng Elena à…”
“Không, nghe này, Meredith. Trước đó, hôm tối thứ Bảy, mình cũng có thấy chú nói chuyện với dì Judith. Khi dì bảo sẽ không làm đám cưới nữa, mặt chú Robert có vẻ gì đó kì cục lắm…Mình không biết nói sao cho đúng. Nhưng mình nghĩ cậu nên ghi lại tên chú ấy vào danh sách đi Bonnie.”
Bonnie làm theo, sau vài giay cân nhắc do dự. “Ai nữa đây?” cô hỏi.
“Mình e là có cả thầy Alaric nữa,” Elena đáp. “Mình rất tiếc, Bonnie à, nhưng thực ra thầy ấy đứng đầu danh sách đấy.” Cô kể lại câu chuyện đã nghe lỏm được sáng nay giữa thầy Alaric và ông hiệu trưởng. “Anh chàng đó không phải là thầy giáo dạy lịch sử bình thường đâu. Họ đã gọi thấy ấy đến đây vì lí do nào đó. Thầy Alaric biết mình là ma cà rồng, và đang tìm kiếm mình. Ngày hôm nay, khi bọn chó đang tấn công, thấy ấy đứng ngay bên lề làm điệu bộ rất quái dị. Chắc chắn anh thầy đó không giống như vẻ ngoài đâu, câu hỏi duy nhất là: thầy ấy thực sự là ai? Cậu có nghe không đấy, hả Meredith?”
“Có. Các cậu biết không, mình nghĩ nên cho cả bả Flowers vào danh sách nữa. Còn nhớ cái hôm bà ấy đứng ngay chỗ cửa sổ nhà trọ khi bọn mình mang Stefan dưới giếng về không? Vậy mà bà ta đâu có chịu xuống dưới mở cửa cho mình. Đó cũng là một hành vi khác thường.”
Elena gật đầu. “Phải, và cả chuyện bà ta cứ cúp máy khi mình gọi điện tìm anh ấy nữa. Bà ấy rõ ràng là sống rất tách biệt trong cái tòa nhà cũ kĩ đó. Có khi bà Flowers chỉ là một bà già gàn dở, nhưng thôi cứ ghi tên bà ấy vào đi, Bonnie.” Cô lùa tay vào tóc, vén tóc lên cao khỏi cổ. Nóng quá. Hoặc là – không hẳn là nóng, mà là một cảm giác khó chịu hơi hơi giống với nóng bức, Elena thấy người như khô nẻ ra.
“Được rồi, mai trước giờ học bọn mình sẽ ghé qua nhà trọ,” Meredith nói. “Từ giờ đến đó, bọn mình còn làm được gì khác nữa không? Đưa bọn mình xem lại cái danh sách đó nào, Bonnie.”
Bonnie chìa bản danh sách ra cho họ xem, Elena và Meredith chồm ra phía trước đọc:
Matt Honeycutt
Vickie Bennett
Robert Maxwell – Chú ấy đang làm gì ở nhà thờ lúc bầy chó tấn công? Và chuyện xảy ra đêm đó với dì của Elena là sao?
Alaric Saltzman – sao thầy ấy hỏi gì mà lắm thế? Người ta gọi thầy đến Fell’s Church để làm gì?
Bà Flowers – Bà ấy xử sự kiểu gì lạ vậy? Sao bà không chịu mở cửa cho bọn mình vào cái đêm Stefan bị thương?
“Tốt rồi,” Elena bảo. “Mình nghĩ là chúng ta có thể nhân tiện tìm hiểu xem hôm nay có chó nhà những ai xuất hiện ở nhà thờ. Và ngày mai các cậu cũng có thể canh chừng thầy Alaric.”
“Mình sẽ canh thầy Alaric cho,” Bonnie cương quyết nói, “Và mình sẽ minh oan cho thầy; rồi các cậu xem.”
“Được thôi, cậu làm đi. Bọn mình sẽ giao thầy ấy cho cậu. Meredith thì đi điều tra bà Flowers, mình sẽ lo chú Robert. Còn Stefan và Damon thì – uhm, họ có thể phụ trách điều tra tất cả mọi người, bởi vì họ có thể dung Quyền năng để đọc ý nghĩ người ta. Hơn nữa, cái danh sách đó còn lâu mới gọi là đầy đủ. Mình sẽ bảo hai anh chàng đó đi vòng vòng thị trấn tìm xem có dấu hiệu nào của Quyền năng, hay bất cứ gì khác lạ đang diễn ra không. Họ dễ nhận ra nó hơn là mình.”
Elena ngồi xuống, lơ đãng liếm môi. Cô đang khô nẻ ra. Cô chú ý đến một thứ mà trước đây chưa bao giờ để ý thấy: những mạch máu mờ mờ ẩn hiện ở mặt trong cổ tay Bonnie. Bonnie vẫn đang chìa cuốn sổ ra, làm da trên cổ tay cô bạn trong suốt đến nổi những đường ven xanh tím hiện lên rõ mồn một. Elena ước gì mình đã chú ý lắng nghe khi họ học môn cấu trúc cơ thể người trong trường, mà cái mạch máu này tên gì ấy nhỉ, cái mạch to to mà rẽ ra giống nhánh cây này này…?
“Elena, Elena!”
Giật mình, Elena ngước lên nhìn thấy đôi mắt đen lo ngại của Meredith và vẻ hốt hoảng trên gương mặt Bonnie. Đến lúc đó, cô mới nhận ra mình đang chồm tới trước, lấy ngón tay cái xoa xoa vào cái mạch máu lớn nhấn trên cổ tay Bonnie.
“Xin lỗi cậu,” Elena lúng búng, ngồi ngay ngắn trở lại. Nhưng cô có thể cảm nhận thấy hai chiếc răng nanh của mình dài ra và sắc lém. Cảm giác giống như đang đeo niềng răng vậy, thấy rõ ràng sự khác biệt về trọng lượng. Elena nhận ra nụ cười trấn an của mình với Bonnie chẳng có tác dụng như mong đợi. Bonnie có vẻ sợ, thật là ngớ ngẩn làm sao. Bonnie phải biết là cô sẽ không đời nào hại bạn mình chứ. Mà tối nay Elena cũng đâu có đói lắm lắm; bình thường cô vẫn ăn rất ít, chỉ cần cái mạch máu tí xíu này trên cổ tay thôi là cũng đủ no rồi…
Elena nhảy dựng lên phóng về phía cửa sổ, tựa người vào bệ cửa để cho bầu không khí mát lạnh của buổi đêm mơn man trên da mặt mình. Cô thấy chóng mặt và không tài nào lấy lại được hơi thở.
Nãy giờ cô làm sao thế nhỉ? Elena quay lại, nhìn thấy Bonnie nép sát vào người Meredith, cả hai tái mét mặt mày vì sợ. Cô ghét bị họ nhìn với ánh mắt đó quá.
“Mình xin lỗi,” cô nói. “Bonnie, mình không cố ý mà. Thế này nhé, mình sẽ không tiến lại gần hơn nữa đâu. Lẽ ra mình phải ăn trước khi tới đây mới phải. Damon đã báo trước là mình sẽ đói bụng mà.”
Bonnie nuốt ực, mặt càng tái đi. “Ăn ư?”
“Ừ, dĩ nhiên rồi,” Elena chua chát bảo. Những mạch máu của cô đang bốc cháy, đó chính là cái cô cảm thấy lúc này. Trước đây Stefan đã từng miêu tả về nó, nhưng Elena chưa bao giờ thực sự hiểu ý anh; cô chưa bao giờ nhận ra anh phải trải qua điều gì khi đang trong cơn đói. Thật là khủng khiếp, không cách chi cưỡng lại được. “Chứ cậu nghĩ mấy ngày nay mình ăn cái gì, không khí à?” Elena ngang ngạnh nói. “Giờ mình là kẻ săn mồi rồi, và mình phải ra ngoài săn thôi.”
Bonnie và Meredith đang cố gắng thích nghi với điều đó, cô biết thế, nhưng đồng thời cô cũng trông thấy sự kinh tởm trong ánh mắt họ. Elena tập trung vào việc sử dụng các giác quan mới của mình để dò tìm sự hiện diện của Stefan và Damon trong màn đêm. Thật là khó, bởi vì hai người đó chẳng ai chịu dung tâm trí phóng ra Quyền năng giống như cái đêm họ đánh nhau trong rừng, nhưng cô nghĩ mình có thể cảm nhận được một thoáng Quyền năng lóe lên đâu đó trong thị trấn.
Nhưng Elena chẳng có cách chi giao tiếp được với nó, và nỗi bực bội vì bất lực khiến cho cảm giác bỏng rát trong mạch máu càng tệ hơn. Cô vừa mới quyết định rằng sẽ đi một mình không có họ, thì bị tấm màn thổi tốc vào mặt khi một cơn gió tràn vào. Bonnie kêu lên, lảo đảo đứng dậy, gạt cây đèn ngủ rớt khỏi chiếc bàn để cạnh giường và khiến cho căn phòng chợt tối om. Meredith cất lên tiếng rủa, loay hoay dựng cây đèn lại. Tấm màn phần phật điên cuồng trong ánh sáng lập lòe vừa lóe lên, và Bonnie nhìn như sắp hét lên đến nơi.
Khi cái bóng đèn cuối cùng cũng được vặn lại, Damon hiện ra trong tư thế ngồi co một chân ngất ngưỡng trên thành cửa sổ. Anh ta đang nở nụ cười tươi rói.
“Các cô không phiền chứ?” Anh ta bảo. “Ngồi thế này bất tiện quá.”
Elena liếc nhìn về phía Bonnie và Meredith, cả hai đang dựa sát vào tủ áo, trông vừa kinh hoàng vừa đờ người ra như bị thôi mien. Elena lắc đầu bực tức.
“Tôi tưởng tôi mới là người thích xuất hiện đầy kịch tính chứ,” Cô nói. “Anh hay ghê nhỉ, Damon. Giờ thì đi thôi nào.”
“Bỏ lại hai người bạn xinh đẹp của cô sao?” Damon lại mỉm cười với Bonnie và Meredith. “Hơn nữa, ta chỉ vừa mới tới thôi mà. Sao không ai chịu lịch sự mời ta vào nhà là sao vậy?”
Đôi mắt nâu của Bonnie nãy giờ nhìn anh ta không chớp chợt dịu đi một chút. Đôi môi của cô, nãy giờ đã he hé vì kinh hoàng, giờ há to ra hơn. Elena nhận ra dấu hiệu báo trước của sự mềm long.
“Không, chẳng ai mời anh vào đâu.” Cô đáp, đứng chắn ngay giữa Damon và hai cô gái kia. “Không có ai ở đây dành cho anh cả, Damon ạ - bây giờ cũng không, mãi mãi cũng không.” Nhìn thấy ánh thách thức lóe lên trong mắt anh ta, cô tinh quái nói thêm, “Với lại tôi cũng sắp đi rồi. Không biết anh thì sao, chứ giờ tôi đi săn đây.” Elena vững dạ hơn khi cảm nhận được sự hiện diện của Stefan gần bên, có lẽ là trên mái nhà, và nghe thấy lời đính chính ngay lập tức của anh: Bọn tôi sẽ đi săn, Damon à. Anh thích thì cứ việc ngồi lại đây cả đêm đi.
Damon đành chịu thua, ném thêm một ánh nhìn thú vị sau chót về phía Bonnie trước khi biến mất khỏi cửa sổ. Bonnie và Meredith cũng hốt hoảng nhìn không chớp mắt về phía trước, rõ ràng là đang lo anh ta té chết.
“Anh ta không sao đâu,” Elena lại lắc đầu. “Và đừng có lo, mình không để cho anh ta quay trở lại đâu. Mình sẽ gặp lại hai cậu cũng giờ này ngày mai. Bye bye.”
“Nhưng mà – Elena này –“ Meredith ngừng nói. “Ý mình là, mình định hỏi cậu có muốn thay đồ không ấy mà.”
Elena nhìn lại mình. Bộ váy gia bảo từ thế kỷ mười chín tả tơi và lấm lem bùn đất, lớp mutxolin mỏng trắng tưa ra ở vài chỗ. Nhưng chẳng có thời gian mà thay đồ; cô cần ăn ngay lập tức.
“Chuyện đó để sau đi,” Elena bảo. “Mai gặp các cậu.” Rồi cô phóng ra khỏi cửa sổ cùng một cách với Damon. Nhìn tại, Elena thấy Bonnie và Meredith đang nhìn theo cô với vẻ choáng váng.
Càng lúc cô tiếp đất càng thành thục hơn; lần này không bị bầm đầu gối. Stefan chờ sẵn dưới đó, anh choàng một thứ gì đó sẫm màu và ấm áp quanh người Elena.
“Áo choàng của anh,” cô hài lòng nói. Trong một thoáng họ nhìn nhau cười, nhớ đến lần đầu tiên Stefan đưa áo choàng cho Elena, sau khi cứu cô khỏi Tyler trong nghĩa địa rồi mang cô về phòng anh để rửa mặt mũi tay chân. Lúc đó, anh sợ không dám chạm vào người Elena. Nhưng mà, cô nghĩ thầm trong lúc mỉm cười ngước nhìn vào mắt Stefan, mình đã giải quyết nổi sợ đó khá là nhanh gọn.
“Không phải chúng ta định đi săn sao?” Damon hỏi.
Elena quay qua cười với anh ta, tay vẫn không rời tay Stefan. “Ừ, đi chứ.” Cô đáp. “Chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Bất cứ ngôi nhà nào trên con đường này.” Damon đưa ra đề nghị.
“Vào rừng.” Stefan bảo.
“Vào rừng,” Elena quyết định. “Chúng ta sẽ không đụng đến con người, và cũng không giết ai. Phải thế không, Stefan?”
Anh siết tay cô đáp trả. “Ừ, đúng thế,” Stefan khẽ đáp.
Damon cong môi lên khó chịu. “Vậy chúng ta đi tìm cái gì ở trong rừng đây, hay là ta không nên biết thì hơn? Chuột xạ? Chồn hôi? Mối?” Anh ta liếc mắt sang Elena, hạ giọng. “Đi với ta, ta sẽ cho cô em thấy đi săn thực sự là như thế nào.”
“Chúng ta có thể băng ngang qua nghĩa địa,” Elena bảo, lờ tịt Damon đi.
“Lũ hươu đuôi trắng kiếm ăn cả đêm ở những trảng cỏ,” Stefan bảo cô, “Nhưng chúng ta phải cẩn thận khi rình, bọn đó thính tai chẳng kém gì mình đâu.”
Để lần khác vậy, giọng nói của Damon vang lên trong đầu Elena.