Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 42: Chương 42




Sáng Thứ Năm, ngày 12 tháng Mười Hai

Nhật ký thân mến,

Vậy là sau một tuần tiến hành thì bọn mình đạt được những gì nhỉ?

Nói riêng với cậu thôi nhé, bọn mình đã tìm cách bám theo ba nghi phạm gần như 24/24 trong suốt sáu hay bảy ngày qua. Kết quả: báo cáo vẻ động tĩnh của chú Robert trong tuần vừa rồi là chú ấy hành xử giống y như là mọi doanh nhân bình thường khác. Báo cáo về thầy Alaric là thầy chẳng làm gì khác thường so với một giáo viên lịch sử cả. Báo cáo về bà Flowers là bà ấy suốt ngày ở riết dưới tầng hầm. Tóm lại là bọn mình chưa khám phá ra được gì hết.

Stefan nói thầy Alaric có gặp thầy hiệu trưởng vài lần, nhưng anh không thể tiếp cận đủ gần để nghe được họ nói cái gì với nhau.

Meredith và Bonnie đi lan truyền tin tức về chuyện ngoài chó ra, mấy con vật nuôi khác cũng nguy hiểm không kém. Họ chẳng cần tốn nhiều công sức, có vẻ như mọi người trong thị trấn đã săn mấp mé bờ vực hoảng loạn rồi. Từ bữa đó đến nay có thêm vài ca động vật tấn công được trình báo, nhưng rất khó biết được vụ nào trong số đó nên được coi là nghiêm trọng. Vài đứa nhóc đi chọc sóc và bị nó cắn vào. Con thỏ nuôi nhà Massases rào cáu con trai út của họ. Bà già Coomber nhìn thấy rắn hổ mang trong sân, trong khi lẽ ra giờ này lũ rắn phải đi ngủ đông hết rồi mới phải.

Vụ duy nhất mình chắc chắn là vụ ông bác sĩ thú ý đang nhốt lũ chó bị tấn công. Một đám cắn ông ta và trốn thoát gần hết khỏi khu chuồng nhốt. Sau đó, bọn chúng biến mất tăm. Thiên hạ cứ báo vậy cho rảnh nợ và mong chúng chết đói trong rừng cho rồi, nhưng mình thắc mắc không biết có được như vậy hay không.

Với lại dạo này tuyết cứ rơi suốt. Không chuyển thành bão nhưng cũng không ngừng nghĩ. Mình chưa bao giờ thấy nhiều tuyết như vậy.

Stefan thấy lo lắng về vũ hội đêm mai.

Lại quay trở lại chuyện: Cho đến giờ bọn mình đã khám phá ra được gì? Đã biết được gì? Chẳng có ai trong số các đối tượng tình nghi lại gần nhà Massases hay bà Coomber hay ông bác sĩ thú y khi mấy vụ tấn công đó xảy ra. Bọn mình chả tiến xa hơn được chút nào so với lúc mới bắt đầu trong việc tìm ra Quyền Năng Khác cả.

Buổi họp mặt nhỏ của thầy Alaric sẽ diễn ra tối nay. Meredith nghĩ bọn mình nên đến dự. Mình thì không biết ngoài chuyện đó ra còn có thể làm gì khác được.

Damon duỗi đôi chân dài ngoẵng ra và đưa mắt nhìn quanh kho thóc, lười nhác cất tiếng.

“Không, ta không nghĩ có gì đặc biệt nguy hiểm. Nhưng ta cũng không hiểu có hy vọng đạt được cái gì ở đó.”

“Nói thật là tôi cũng không,” Elena thừa nhận. “Nhưng tôi chả có ý tưởng nào hay ho hơn cả, còn anh thì sao?”

“Sao, ý cô là có cách nào đó hay ho hơn để cho qua thời giờ à? Có chứ. Cô có muốn nghe không?” Elena khoát tay bảo anh ta im đi và Damon nghe theo.

“Ý tôi là những chuyện có ích chúng ta có thể làm lúc này ấy. Chú Robert thì ra khỏi thị trấn rồi, bà Flowers thì đang ở…”

“Dưới hầm,” vài giọng nói cất lên cùng một lúc.

“Còn chúng ta thì cứ ngồi túm tụm hết ở đây. Có ai có ý kiến gì hay hơn không?”

Meredith phá vỡ sự im lặng. “Nếu cậu lo mình và Bonnie sẽ gặp nguy hiểm thì sao tất cả các cậu không cùng tới luôn? Mình không có ý bảo các cậu phải ra mặt. Ba người có thể trốn trên gác. Rồi nếu có chuyện gì xảy ra, bọn mình có thể la lên cầu cứu và các cậu sẽ nghe thấy.”

“Mình chẳng thấy có lí do gì để bất kì ai phải la hét cả.” Bonnie nói. “Chả có chuyện gì xảy ra ở đó đâu.”

“Có thể là không, nhưng cẩn tắc vô áy náy,” Meredith bảo. “Mọi người nghĩ sao?”

Elena chậm rãi gật đầu, “Nghe có lý đấy.” Cô nhìn quanh xem có ai phản đối không, nhưng Stefan chỉ nhún vai, còn Damon thì lẩm bẩm gì đó khiến cho Bonnie phá lên cười.

“Thế thì được rồi, quyết định vậy đi. Chúng ta đi thôi.”

Họ không tránh khỏi cảnh mắc kẹt trong tuyết khi ra khỏi kho thóc.

“Bonnie với mình sẽ đi bằng xe mình,” Meredith nói, “Còn ba người các cậu thì…”

“Bọn này tự khắc tìm ra cách,” Damon đáp với nụ cười đểu. Meredith gật đầu, hoàn toàn hờ hững. Buồn cười thật, Elena nghĩ thầm khi cô bạn quay đi; Damon chẳng bao giờ gây được ấn tượng gì với Meredith cả. Sự quyến rũ của anh ta dường như chẳng có chút ép phê nào với cô.

Elena đang chuẩn bị kêu đói bụng thì Stefan quay sang Damon.

“Anh có sẵn sàng ở bên cạnh Elena suốt quãng thời gian ở đó không? Từng giây từng phút?” anh hỏi.

“Có họa là trời mới ngăn cản ta được,” Damon đáp. Rồi thu ngay nụ cười lại. “Tại sao?”

“Bởi vì nếu anh chịu làm thế thì hai người có thể đến đó một mình, rồi tôi sẽ gặp lại hai người sau. Tôi có việc cần làm, nhưng không đi lâu đâu.”

Elena thấy ấm cả lòng. Stefan đang cố gắng tin tưởng anh trai mình. Cô nhìn anh cười tán thưởng khi anh kêu cô ra một bên.

“Gì vậy anh?”

“Hôm nay nay nhận được tin nhắn từ Caroline. Cô ấy xin gặp anh ở trường trước buổi tiệc của anh thầy Alaric, nói rằng muốn xin lỗi anh.”

Elena mở miệng ra định nhận xét câu gì đó chua cay, nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Nghe nói dạo gần đây Caroline trông rất thê thảm. Và có lẽ nói chuyện với cô nàng sẽ khiến Stefan thấy bớt áy náy hơn.

“Nhưng mà, anh không việc gì phải hối lỗi đâu nhé,” cô bảo anh. “Mọi thứ xảy ra cho nó là do nó tự gây ra hết. Anh nghĩ Caroline có thể gây ra nguy hiểm gì không?

“Không, đằng nào Quyền năng của anh cũng chưa cạn kiệt tới mức đó. Cô ấy vô hại. Anh sẽ gặp Caroline, sau đó thì bọn anh có thể sẽ cùng đến dự tiệc ở nhà thầy Alaric.”

“Anh cẩn thận nhé,” Elena nói khi Stefan bước chân ra ngoài trời tuyết.

Căn gác xép vẫn y như trong trí nhớ của cô, tối tăm bụi bặm và chất đầy những đồ đạc bí hiếm phủ vải dâu, Damon vào nhà đường hoàng bằng cửa chính, rồi tháo lớp cửa chớp ra cho Elena chui vào qua ngả cửa sổ. Sau đó họ ngồi cạnh nhau trên tấm nệm cũ và lắng nghe những giọng nói từ dưới truyền lên dọc theo các ống dẫn.

“Ta có thể tưởng tượng ra những khung cảnh lãng mạn hơn thế này nhiều,” Damon lẩm bẩm, nhăn nhó phủi mạng nhện ra khỏi tay áo “Cô có chắc là không muốn..”

“Chắc.” Elena đáp.

“Giờ thì anh im đi xem nào.”

Y như một trò chơi, phải lắng nghe những mẩu đối thoại rời rạc vụn vặt và tìm cách xâu chúng lại với nhau, cố gắng ráp mỗi giọng nói vào với từng khuôn mặt một.

“Rồi mình bảo, em không quan tâm anh nuôi con vẹt đó bao lâu rồi anh mà không chịu tống khứ nó đi em sẽ đi dự Vũ hội Tuyết với Mike Feldman cho xem. Thế là anh ấy nói…”

“…tin đồn khắp nơi là đêm qua mộ thầy Tanner đã bị đào lên…”

“…có nghe nói là ngoài Caroline ra ai thì cũng xin rút tên khỏi cuộc đua giành chữa Nữ Chúa Tuyết chưa? Cậu có nghĩ là…”

“…chết rồi, nhưng tôi thể là đã nhìn thấy cô ta. Không tôi đâu mơ, cô ta mặc một cái áo trắng xóa như bạc, mái tóc thì vàng óng tung bay trong gió…”

Elena nhướng lông mày lên nhìn Damon, rồi nhìn xuống bộ quần áo đen tuyền thực dụng mình đang mặc một cách đầy bí ẩn. Anh ta nhe răng cười.

“Trường phái lãng mạn,” Damon nói, “Ta thì thích cô em mặc đồ đen hơn.”

“Hiển nhiên rồi. Không vậy mới lạ. Cô lẩm bẩm. Thật lạ lùng là mấy ngày gần đây Elena thấy thoải mái hơn rất nhiều khi ở cạnh Damon. Cô ngồi yên lặng, để cho những mẩu đối thoại lửng lơ trôi nổi chung quanh mình, quên mất cả thời gian. Rồi bổng cô nghe thấy một giọng rất quen thuộc, có vẻ bực bội, và ở khoảng cách gần hơn những giọng khác nhiều.

“Được rồi, được rồi. Mình lên ngay đây. Được rồi mà.”

Elena và Damon liếc nhìn nhau và đứng bật dậy khi tay nắm cửa dẫn lên gác xép xoay một vòng. Bonnie thò đầu qua khe cửa.

“Meredith bảo mình lên đây. Mình chẳng hiểu tại sao. Cậu ấy cứ bám cứng ngắc lấy thầy Alaric còn buổi tiệc thì chán chết. Ắt xì!”

Bonnie ngồi xuống nệm, và sau vài phút Elena cũng ngồi trở xuống bên cạnh bạn. Cô bắt đầu ước gì Stefan đến đây nhanh nhanh lên. Khi cửa mở ra lần nữa và Meredith bước vào thì Elena đã tin chắc rằng mình muốn thế.

“Meredith, chuyện gì thế hả?”

“Không có gì, hay ít ra là không có gì phải lo lắng hết. Stefan đâu rồi?” Hai gò má Meredith ửng đỏ bất thường, và ánh mắt của có cái gì đó rất lạ, giống như đang phải hết sức kiềm chế chuyện gì đó.

“Anh ấy đến sau…” Elena cất tiếng, nhưng Damon đã cắt ngang.

“Nó ở đâu không quan trọng. Ai đang bước lên cầu thang vậy?”

“Ý anh là sao? Có ai đang bước lên cầu thang à?” Bonnie nhổm dậy.

“Mọi người làm ơn bình tĩnh,” Meredith nói, đứng chấn trước cửa giống như đang bảo vệ nó. Trông cô bạn cố bình tĩnh gì đâu. Elena nghĩ bụng. “Được rồi đó,” Meredith gọi to, thế là cửa mở ra và Alaric Saltzman bước vào.

Damon chuyển động nhanh đến mức ngay cả mắt của Elena cũng không theo kịp; bằng một động tác, anh ta kéo cô ra sau lưng mình, cùng lúc đó bước ra đứng chấn ngang trước mặt thầy Alaric và rùn người thủ thế như một con thú săn mồi, mọi cơ bắp căng ra chuẩn bị cho đòn tấn công.

“Ối, đừng mà,” Bonnie hét lên điền cuồng. Cô lao về phía thầy Alaric, lúc này đã bước lùi lại một bước để tránh Damon. Anh thầy suýt nữa mất thăng bằng, một tay mò mẳm ra sau tìm cánh cửa, tay kìa lần mò nơi thắt lưng.

“Dừng lại! Dừng lại ngay!” Meredith kêu. Elena nhìn thấy hình dạng bên dưới áo khoác thầy Alaric và nhận ra nó là một khẩu súng.

Một lần nữa, cô lại không theo kịp những gì đang diễn ra sau đó. Damon buông tay Elena ra để chụp lấy tay thầy Alaric. Ngay sau đó đã thấy thầy ngồi bệt trên sàn, mặt mày đờ đẫn, trong lúc Damon tháo từng viên đạn ra khỏi khẩu súng, hết viên này đến viên kia.

“Em đã nói với thầy là ý tưởng này rất ngu ngốc và thầy không cần phải làm thế rồi mà,” Meredith bảo. Elena nhận ra mình đang túm lấy tay cô bạn tóc đen. Chắc hẳn cô đã làm vậy để ngăn không cho Meredith cản trở Damon mà không nhớ.

“Mấy viên đạn đầu gỗ này nguy hiểm lắm nhé, rất có thể khiến ai đó bị thương đấy!” Damon làm bộ trách móc. Anh ta nhét một viên trở lại ổ, cài chốt lại rồi giương súng lên ngắm nghía thầy Alaric.

“Thôi đi!” Meredith lớn tiếng. Cô bạn quay sang Elena, “Cản anh ta lại đi Elena; làm thế này chỉ khiến mọi chuyện tệ hại hơn thôi. Thầy Alaric không làm hại hai cậu đâu, mình bảo đảm. Mình mất cả tuần lễ mới thuyết phục được thầy Alaric rằng các cậu sẽ không làm gì thầy ấy đấy.”

“Vậy mà giờ hình như cổ tay tôi gãy rồi này?” Thầy Alaric cất giọng khá bình tĩnh. Mái tóc màu cát của thầy đang rũ xuống trán che khuất cả mắt.

“Tất cả là do thầy cả thôi,” Meredith chua vay đáp trả. Bonnie nãy giờ đang vịn vai thầy Alaric đầy lo lắng, ngẩng lên khi nghe thấy giọng cười quen thuộc của Meredith rồi lùi lại vài bước, ngồi xuống đất.

“Mình đang rất nóng lòng được nghe lời giải thích cho chuyện này đây,” cô nàng bảo.

“Làm ơn hãy tin mình,” Meredithh bảo Elena.

Elena nhìn vào đôi mắt đen. Cô tin tưởng Meredith, cô đã tuyên bố như vậy mà. Những lời đó còn gợi lên một ký ức khác, giọng nói của chính Elena yêu cầu Stefan tin tưởng mình. Cô gật đầu.

“Damon!” Elena lên tiếng. Anh ta hờ hững quăng khẩu súng đi rồi mỉm cười nhìn quanh, ra vẻ ta đây đâu cần lấy ba cái thứ vũ khí nhân tạo đó.

“Giờ thì, nếu chịu khó lắng nghe, tôi nghĩ mọi người sẽ hiểu thôi.” Meredith nói.

“Ờ, phải rồi,” Bonnie đáp.

Elena bước về phía Alaric Saltzman. Cô không sợ anh thầy, nhưng nhìn cái cách thầy nhìn cô chầm chậm từ chân lên đến đầu thì cũng đủ thấy thầy sợ Elena.

Đến cách chỗ thầy Alaric ngôi trên mặt đất khoảng một mét, cô quỳ xuống và nhìn vào mặt thầy.

“Chào thầy.” Elena nói.

Thầy vẫn đang ôm cổ tay, “Chào em,” Alaric đáp, nuốt nước bọt.

Elena đưa mắt nhìn sang Meredith rồi lại nhìn thầy. Đúng vậy, anh thầy đang rất sợ. Và khi tóc phủ xuống mắt như thế này thì thầy nhìn rất trẻ. Chỉ hơn Elena khoảng bốn, năm tuổi chứ không hơn.

“Bọn em không làm gì thầy đâu,” cô bảo

“Mình cũng bảo thầy ấy như thế đấy,” Meredith khẽ nói. “Mình giải thích rằng cho dù thầy đã từng thấy gì, đã từng nghe kể gì thì các cậu cũng không giống như vậy. Mình đã kể thầy nghe những gì cậu kể về Stefan, chuyện cậu ấy đã tìm cách chống lại bản năng suốt bao nhiêu năm qua. Mình cũng kể thầy nghe cậu đã phải trải qua những gì. Elena à, và chuyện cậu không hề mong muốn như vậy.”

Nhưng mắc mớ gì mà cậu lại kể cho anh thầy anh lắm thế? Elena nghĩ bụng. Cô bảo thầy Alaric, “Thôi được, vậy là thầy đã biết hết về bọn em rồi. Nhưng bọn em thì chỉ biết rằng thầy không phải giáo viên lịch sử thôi.”

“Hắn là một thợ săn.” Giọng Damon rất khẽ nhưng đầy đe dọa. “Một thợ săn ma cà rồng.”

“Không phải,” Alaric kêu lên. “Hay ít ra cũng không phải theo nghĩa mà cậu nói.” Dương như thầy đã đi đến quyết định. “Thôi được rồi. Từ những gì tôi nghe được từ ba người thì…” Anh thầy dừng lại, nhìn quanh căn phong tối mò như thể mới nhận ra điều gì đó.

“Stefan đâu?”

“Anh ấy sắp đến. Mà lẽ ra là anh ấy phải ở đây rồi mới phải. Stefan ghé ngang trường đón Caroline,” Elena đáp. Cô hoàn toàn bất ngờ khi thấy phản ứng của thầy Alaric.

“Caroline Forbes ư!” Thầy đanh giọng, ngồi bật dậy. Giọng thầy nghe giống cái hôm Elena nghe lỏm được khi thầy nói chuyện với bác sĩ Feinberg và ông hiệu trưởng, cứng cỏi và quyết đoán.

“Đúng rồi. Hôm nay cô nàng đó gửi cho Stefan một mẩu giấy nói muốn xin lỗi hay gì đó, rồi đòi gặp Stefan ở trường trước buổi tiệc.”

“Cậu ta không được đi. Em phải ngăn cậu ta lại.” Thầy Alaric lồm cồm đứng dậy và lặp lại bằng giọng cấp bách, “Em phải ngăn cậu ta lại ngay.”

“Anh ấy đi rồi mà. Nhưng tại sao? Tại sao không nên để anh ấy đi?” Elena gặng hỏi.

“Bởi vì cách đây hai ngày tôi đã thôi miên Caroline. Trước đó tôi đã thử với Tyler nhưng không có tác dụng gì. Trường hợp Caroline thì lại rất khả quan, em ấy nhớ được một chút về chuyện xảy ra trong chái nhà tôn. Và cô gái đó đã xác định kẻ tấn công là Stefan Salvatore.”

Im lặng sững sờ chỉ kéo dài trong khoảng khắc. Rồi Bonnie kêu len, “Nhưng Caroline thì làm được gì cơ chứ? Nó đâu thể làm hại Stefan.”

“Em không hiểu sao? Giờ các em không chỉ đối phó với đám học sinh trung học nữa rồi,” Thầy Alaric đáp. “Mọi chuyện đã đi quá xa. Cha Caroline biết chuyện này, cả cha Tyler nữa. Họ thấy lo lắng cho sự an ngủy của thị trấn.”

“Khoan đã, im lặng nào!” Elena đang lục lọi trong tâm trí, cố gắng nắm bắt chút tín hiệu về sự hiện diện của Stefan. Anh đã để cho bản thân yếu đi nhiều, cô nghĩ thầm bằng phần lạnh lùng bình tĩnh còn sót lại giữa nỗi sợ hãi và kinh hoàng đang cuộn lên trong lòng. Cuối cùng, cô cảm nhận được điều gì đó, chỉ là một thoáng dấu vết, nhưng Elena nghĩ đó chính là Stefan. Và anh đang lâm nguy.

“Có chuyện rồi,” Damon xác nhận, và cô nhận ra nãy giờ anh ra cũng đang tìm kiếm, với một năng lực tinh thần mạnh hơn cô nhiều. “Đi thôi.”

“Khoan, hãy bàn bạc trước đã. Đừng có cứ thế mà đâm đầu vào!” Nhưng thầy Alaric nói thế chẳng khác nào nói chuyện với cơn gió, tìm cách dùng lời lẽ mà kìm hãm lại sức mạnh tàn phá của nó. Damon đã kịp ra tới cửa sổ, và một giây sau đó Elena cũng nhảy ra theo sau, đáp nhẹ nhàng xuống tuyết bên cạnh anh ta. Giọng thầy Alaric gọi với theo họ từ phía trên.

“Bọn tôi cũng sẽ đến. Đợi chúng tôi ở đó. Hãy để tôi nói chuyện với họ trước đã. Tôi có thể lo liệu được chuyện này…”

Elena gần như chẳng nghe thấy lời thầy. Tâm trí cô đang cháy rực lên một mục tiêu, một suy nghĩ. Tấn công những người dám lại hại Stefan. Đúng là mọi chuyện đã đi quá xa, Elena nghĩ thầm. Và giờ thì muốn tới đâu mình sẽ cho tới đó. Nếu họ dám đụng đến anh ấy… những hình ảnh về những chuyện cô sẽ làm với họ nháng lên trong óc nhanh đến nỗi không đếm kịp. Nếu là lúc khác, hẳn Elena sẽ rất sốc vì sự phấn khích và lượng alrenaline dâng lên trong máu khi cô nghĩ tới những chuyện đó.

Elena có thể cảm thấy tâm trí Damon bên cạnh mình khi cả hai phóng đi trên mặt đất phủ tuyết; đó là một ngọn lửa thịnh nộ đỏ rực chói lòa. Sự hung hăng bên trong cô hân hoan khi cảm thấy nó, mừng rỡ khi thấy có nó gần bên. Nhưng rồi cô chợt nghĩ ra một chuyện.

“Tôi đang làm vướng chân anh,” Elena nói. Cô không hề thở gấp mặc cho phải chạy băng qua tuyết dày trong một thời gian kỷ lục. Nhưng không có thứ gì hai chân, hay thậm chí là bốn chân, có thể sánh ngang tốc độ của một cánh chim. “Đi đi,” Elena kêu. “Ráng đến đó nhanh hết mức có thể. Tôi sẽ gặp anh sau.”

Cô chẳng hể dừng lại nhìn luồng không khí rung động và nhòe đi, hay bóng tối cuộn xoáy lại kết thúc bằng tiếng đôi cánh vỗ gấp gáp. Nhưng cô nhìn thấy con quạ bay vút lên và nghe tiếng Damon vang lên trong đầu.

Đi săn may mắn, anh ta nói, và cái bóng đen có cánh lao vút như một mũi tên vè phía trường học.

Đi săn may mắn, Elena nghĩ với theo, hoàn toàn nghiêm túc. Cô tăng tốc gấp đôi, tâm trí không lúc nào ngừng dõi theo tín hiệu le lói của Stefan.

*

Stefan nằm ngửa, ước ao phải chi mắt mũi đừng nhòe nhoẹt, và sự tỉnh táo của đầu óc đừng mong manh như thế. Mắt hắn mờ đi một phần vì đau, một phần vì tuyết rơi, nhưng cũng là vì dòng máu chảy xuống từ vết thường dàu gần tám phân trên đầu nữa.

Rõ ràng là hắn thật ngu ngốc khi không chịu quan sát chung quanh trường học, nếu không thì đã nhìn thấy mấy cái xe hơi sẫm màu đậu phía bên kia rồi. Ngay từ đầu Stefan đã thật ngu ngốc khi đến đây. Giờ thì hắn sắp phải trả giá vì cái sự ngu ngốc đó.

Phải chi Stefan đủ sức tập trung tư tưởng để kêu cứu… nhưng chính sự yếu ớt đã khiến cho mấy người này trấn áp hắn dễ dàng như vậy đã ngăn hắn lại. Từ hôm tấn công Tyler đến giờ, Stefan gần như chẳng ăn uống gì. Thật mỉa mai làm sao. Tội lỗi của chính hắn đã khiến hắn lâm vào tình cảnh hiện nay.

Lẽ ra mình chẳng nên mắc công tìm cách thay đổi bản chất làm gì, Stefan nghĩ thầm. Hóa ra Damon đã đúng. Thiên hạ đều như nhau cả - Alaric, Caroline, tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều có thể phản bội ta. Lẽ ra mình nên săn lùng hết bọn chúng và tận hưởng điều đó mới phải.

Hắn hi vọng Damon sẽ lo lắng cho Elena. Cô ấy sẽ được an toàn khi ở với anh ta; Damon rất mạnh mẽ và nhẫn tâm. Damon sẽ dạy cho cô ấy cách tồn tại. Stefan thấy mừng vì chuyện đó.

Nhưng có điều gì đó bên trong hắn đang khóc.

Đôi mắt tinh tường của con quạ nhìn thấy những luồng đèn pha giao nhau bên dưới và sà xuống. Nhưng Damon chẳng cần phải nhìn mới biết, hắn đang lấy nhịp đập yếu ớt vốn là sinh lực của Stefan làm điểm nhắm. Yếu ớt vì Stefan đang kiệt sức và gần như đã buông xuôi.

Mày chẳng bao giờ sáng mắt ra phải không em trai? Damon phóng tư tưởng đến thằng nhóc. Lẽ ra ta chẳng nên ra tay cứu mày làm gì. Nhưng ngay cả khi còn đang bay là là trên mặt đất, hắn vẫn bắt đầu thay hình đổi dạng thành một thứ có thể gây tổn hại nhiều hơn là một con quạ.

Con sói đen phóng vào đám người đang túm tụm chung quanh Stefan, nhắm chính xác vào cái tên đang giơ chiếc cọc bằng gỗ vót nhọn định lao vào ngực Stefan. Sức mạnh của cú tấn công hất tên này bay ra đằng sau ba mét, còn chiếc cọc thì văng ngang mặt cỏ. Damon kiềm chế lại ước muốn được ngoạm răng vào cổ họng người đàn ông – khi bản năng của hình hài hắn đang mang càng khiến cho thôi thúc đó mãnh liệt hơn. Hắn quay đi và bước trở lại về phía những tên khác đang đứng đó.

Đợt tấn công thứ hai của Damon khiến chúng tản ra, nhưng một tên trong bọn đã ra đến phía ngoài luồng sáng và quay lại, nâng cái gì đó lên vai. Súng trường, Damon nghĩ thầm. Và có thể là đang nạp đầy những viên đạn được xử lý đặc biệt giống như khẩu súng ngắn của Alaric. Chẳng có cách chỉ tới kịp chỗ gã đàn ông trước khi hắn ta nổ súng. Tuy vậy con sói vẫn gầm gừ và rùn người xuống chuẩn bị phóng tới. Khuôn mặt nung núc thịt của gã đàn ông nở một nụ cười.

Một bàn tay trắng trẻo nhanh như rắn mổ thỏ ra khỏi bóng tối, hất cây súng đi. Tên cầm súng hoảng hốt nhìn quanh ngỡ ngàng, và con sói há miệng ra nhe răng cười, Elena đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.