“Thôi thì, ít ra lần này mình cũng không bị ai nhập.” Bonnie nói. “Nhưng đằng nào thì mình cũng phát ớn ba cái trò đồng cốt bói toán này rồi; mình chán hết tất cả những thứ này rồi. Đây là lần cuối cùng, dứt khoát sẽ là lần cuối cùng mình dây vào.”
“Được rồi,” Elena đáp, quay đi khỏi tấm gương, “tụi mình nói chuyện khác đi. Hôm nay các cậu có khám phá ra được gì không?”
“Mình có nói chuyện với thầy Alaric, thầy sắp tổ chức một buổi họp mặt nữa trong tuần này,” Bonnie trả lời. “Thầy hỏi Caroline, Vickie và mình, xem tụi mình có muốn bị thôi miên để chịu đựng mọi chuyện dễ dàng hơn không. Nhưng mình biết chắc thầy không phải là Quyền Năng Khác đâu, Elena à. Thầy quá tốt.”
Elena gật đầu. Chính cô cũng suy nghĩ lại về chuyện nghi ngờ thầy Alaric. Không phải bởi vì thầy tốt đẹp gì, mà là vì cô đã ngủ suốt bốn ngày trên gác xếp nhà thầy. Liệu Quyền Năng Khác có để yên cho cô trú ngụ ở đó? Dĩ nhiên là Damon có nói anh ta đã thôi miên cho Alaric quên mất rằng Elena đang trên gác., nhưng nếu là Quyền Năng Khác thì có chịu khuất phục Damon không? Chẳng phải nó mạnh hơn nhiều hay sao?
Trừ khi Quyền năng của nó bị tạm thời cạn kiệt, cô chợt nghĩ. Giống như Quyền năng của Stefan hiện giờ vậy. Hoặc là trừ khi nó chỉ giả vờ như bị ảnh hưởng mà thôi.
“Dù sao thì tụi mình cũng chưa gạch tên thầy ra khỏi danh sách được đâu.” Elena bảo.
“Phải thận trọng. Còn bà Flowers thì sao? Các cậu có điều tra được gì về bà ấy không?”
“Không gặp may,” Meredith đáp. “Sáng nay bọn mình đến nhà trọ, nhưng gọi cửa mà bà ấy không mở. Stefan nói tới chiều cậu ra sẽ tìm cách nói chuyện với bà Flowers.”
“Phải chi có ai mời mình vào đó, mình cũng có thể theo dõi bà ta,” Elena nói. “Mình có cảm giác như có mỗi mình là chẳng làm gì cả. Mình nghĩ…” Cô dừng lại một thoáng để cân nhắc, rồi nói, “Mình nghĩ mình sẽ tạt về nhà – ý mình là nhà của dì Judith. Biết đâu mình sẽ bắt được chú Robert đang lảng vảng trong lùm cây hay gì đó.”
“Để bọn mình đi với cậu.” Meredith bảo.
“Thôi, mình đi một mình thì tốt hơn. Thật mà. Dạo này mình ẩn mình tốt lắm.”
“Vậy thì cứ làm theo ý cậu đi, và cẩn thận nhé. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi nhiều lắm đấy.”
Elena gật đầu rồi nhảy qua khung cửa sổ.
Khi về đến nhà mình, cô nhìn thấy một chiếc xe vừa chạy ra khỏi lối vào. Elena hòa mình vào bóng tối quan sát. Đèn pha phía trước mũi xe rọi sáng một quang cảnh mùa đông ma quái: Một con cú trắng như tuyết đậu trên cây bồ kết đen nhà hàng xóm với những cành nhánh trơ trụi in bóng trên nền trời.
Khi chiếc xe phóng qua, Elena nhận ra nó. Chiếc Oldmobile màu xanh của chú Robert.
Chuyện này thú vị đây. Cô rất muốn bám theo chú, nhưng lại cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt hơn phải kiểm tra ngôi nhà để đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn. Elena lén lút đi vòng vòng quanh nhà, xem xét các cửa sổ.
Tấm màn vải hoa màu vàng ở cửa sổ nhà bếp được vén lên, để lộ ra một góc bếp sáng trưng bên trong. Dì Judith đang đóng nắp máy rửa chén lại. Có phải chú Robert vừa đến ăn tối không nhỉ? Elena thắc mắc.
Dì Judith đi về phía hành lang trước và Elena di chuyển theo dì, lại lượn vòng vòng quanh nhà. Cô tìm thấy một khe hở giữa hai bức màn phòng khách và thận trọng dán mắt vào mặt kính cửa sổ dày cũ kĩ. Cô nghe thấy tiếng cửa trước mở ra, đóng vào, khóa lại, rồi dì Judith bước vào phòng khách ngồi xuống ghế salon. Dì mở tivi và lơ đễnh chuyển hết kênh này sang kênh kia.
Elena ước phải chi mình có thể nhìn thấy nhiều hơn chữ không chỉ là khuôn mặt nhìn nghiêng của người dì trong ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc tivi. Cô thấy một cảm xúc rất lạ khi nhìn vào căn phòng này mà biết rằng mình chỉ có thể nhìn chứ không vào trong được. Cô bắt đầu nhận ra nó là một căn phòng đẹp biết bao từ lúc nào vậy nhỉ? Chiếc tủ cũ kĩ bằng gỗ gụ chất đầy đồ sứ và thủy tinh, cây đèn hiệuTiffany trên bàn cạnh dì Judith, chiếc gối cắm kim trên salon, tất cả giờ đây đều trở nên quý giá với Elena. Đứng bên ngoài với những bóng tuyết nhẹ nhàng như lông tơ chạm vào gáy, cô ước ao mình có thể vào trong đó một chút, chỉ một chút thôi.
Dì Judith ngã đầu ra sau, nhắm mắt. Elena áp trán vào cửa sổ rồi từ từ quay đi.
Cô trèo lên cây mộc qua trước phòng mình, thất vọng khi thấy màn đóng kín mít. Cây thích bên ngoài phòng Mergaret thì mỏng manh và khó trèo hơn, nhưng khi leo đến nơi thì Elena có được tầm nhìn khá tốt: Mấy bức màn đều mở toang cả. Margaret đang ngủ với tấm trải giường kéo lên tận cằm, miệng hé ra, mái tóc vàng nhạt tỏa ra như một chiếc quạt trên nền gối.
Chào bé cưng, Elena nghĩ thầm, nuốt nước mắt vào trong. Quang cảnh trong phòng thật tinh khôi và êm đềm: Ngọn đèn ngủ, cô bé con ngủ trên giường, những con thú nhồi bông trên kệ canh chừng cho bé ngủ. Và thêm một chú mèo nhỏ xíu trắng tinh vừa bước vào lon ton qua cánh cửa để ngỏ để làm bức tranh thêm hoàn thiện nữa chứ, Elena nghĩ thầm.
Bóng Tuyết nhảy lên giường Margaret. Chú mèo con ngáp, thè chiếc lưỡi hồng be bé rồi vươn vai để lộ ra mấy cái vuốt tí hon. Rồi nó õng ẹo bước tới đứng trên ngực bé Margaret.
Một cảm giác râm ran chạy dọc chân tóc Elena.
Cô chẳng biết nó là một bản năng mới của kẻ đi săn hay đơn thuần chỉ là linh tính, nhưng đột nhiên cô thấy hoảng sợ. Có nguy hiểm trong căn phòng đó. Margaret đang gặp nguy hiểm.
Con mèo vẫn đứng đó, ve vẩy đuôi. Bất thình lình Elena nhận ra nhìn nó giống cái gì. Mấy con chó. Bóng Tuyết nhìn Margaret giống hệt như cái cách con Chelsea nhìn Doug Carson trước khi lao vào anh. Ôi chúa ơi, thị trấn đã cách ly đám chó, nhưng chẳng ai nghĩ đến mấy con mèo cả.
Đầu óc Elena hoạt động hết công suất nhưng chẳng giúp ích được gì. Trong đầu cô chỉ toàn những hình ảnh chớp nhoáng về những gì mà một con mèo có thể gây ra với những chiếc vuốt cong vong và hàm răng nhọn hoắt. Margaret thì vẫn nằm đó thở nhè nhẹ, hoàn toàn không ý thức được hiểm họa sắp tới.
Lông lá trên người con Bóng Tuyết dựng đứng, đuôi nó xù lên chẳng khác nào cái chổi súc chai.
Tai nó ép sát xuống, miệng hé ra rít lên không thành tiếng. Ánh mắt con mèo dán chặt vào khuôn mặt Margaret cũng y như ánh mắt Chelsea nhìn khuôn mặt của anh Doug Carson.
“Không!” Elena tuyệt vọng nhìn quanh tìm cái gì đó để ném vào cửa sổ, thứ gì đó để gây ra tiếng động. Cô không thể tiến lại gần hơn được, những nhánh cây ngoài rìa không chịu nổi sức nặng của cô. “Margaret, tỉnh dậy!”
Những những hạt tuyết rơi dày đặc chung quanh dường như đã làm cho giọng Elena tắt ngủm. Một tiếng rên rĩ chói tai bắt đầu vang lên trong cổ họng con Bóng Tuyết khi nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi quay lại Margaret.
“Margaret, dậy đi!” Elena thét. Rồi ngay khi con mèo giơ một bàn chân lên, cô quăng mình vào cửa sổ.
Sau này Elena chẳng hiểu bằng cách nào mà mình có thể bám vào đó được. Chẳng có chỗ nào để quỳ trên bệ cửa sổ, nhưng những móng tay cô bấm sâu vào khung cửa bằng gỗ và một bên mũi giày mắc kẹt vào chỗ bám chân bên dưới. Elena dùng toàn bộ sức nặng cơ thể nện vào cửa sổ, la lớn.
“Tránh xa con bé ra! Dậy mau, Margaret!”
Margaret mở bừng mắt ngồi dậy, hất con Bóng Tuyết ngã ngửa về đằng sau. Móng vuốt của con mèo mắc vào tấm trải giường trong lúc nó quơ quào tìm cách đứng thẳng dậy. Elena hét lơn.
“Margaret, ra khỏi giường ngay! Mở cửa sổ ra, nhanh lên!”
Khuôn mặt bốn tuổi của Margaret đầy nét ngạc nhiên ngái ngủ nhưng không hề hoảng sợ. Cô bé đứng dậy, loạng choạng bước về phía cửa sổ trong lúc Elena nghiến răng.
“Đúng thế, ngoan lắm… Giờ hãy nói “Vào đi” nào. Nhanh lên, nói đi em!”
“Vào đi,” Margaret nghe lời, chớp chớp mắt và bước lùi lại.
Con mèo phóng ra khi Elena chui vào. Cô đưa tay chụp lấy nó nhưng nó quá nhanh. Khi đã ra tới ngoài, nó chạy lướt trên mấy cành cây thích dễ dàng một cách đáng ghét và nhảy xuống lớp tuyết bên dưới, biến mất.”
Một bàn tay nhỏ xíu nắm áo len của Elena giật giật. “Chị quay lại rồi!” Margaret nói, ôm choàng ngang hông Elena. “Em nhớ chị quá.”
“Ôi, Margaret, chị cũng nhớ em…” Elena cất tiếng rồi chợt như hóa đá. Có tiếng dì Judith vọng lên ở phía đầu cầu thang.
“Margaret, cháu có đang thức không đấy? Trong đó có chuyện gì vậy?”
Elena chỉ có tích tắc để đưa ra quyết định. “Đừng nói với dì là chị ở đây.” Cô quỳ sụp xuống, thì thầm. “Đây là một bí mật, em có hiểu không? Hãy nói là em mở cửa cho con mèo ra ngoài, nhưng đừng nói là chị ở đây.” Không còn kịp nói thêm gì nữa, Elena chui tọt xuống bên dưới giường và cầu nguyện.
Từ dưới gầm giường, cô nhìn thấy đôi chân đi tất của dì Judith bước vào phòng. Elena ép mặt xuống tấm ván sàn, không dám thở nữa.
“Margaret! Sao cháu lại ra khỏi giường? Nào, để dì đưa cháu vào giường ngủ lại nào.” Giọng dì Judith cất lên, rồi chiếc giường kẽo kẹt dưới sức nặng của Margaret. Elena nghe tiếng dì Judith phù phù êm êm mở chăn nệm. “Tay cháu lạnh cóng rồi này. Sao cửa sổ lại mở thế hả?”
“Cháu mở cửa, thế là Bóng Tuyết chạy ra ngoài mất,” Margaret đáp, và Elena thở phào.
“Giờ thì sàn nhà toàn tuyết là tuyết. Dì không tin nổi… Cháu không được mở cửa ra nữa nghe chưa?” Lăng xăng thêm một chút rồi đôi chân đi tất bước trở ra ngoài. Cánh cửa đóng lại.
Elena lồm cồm bò dậy.
“Giỏi lắm,” Cô thì thào khi thấy Margaret ngồi dậy. “Chị rất tự hào về em. Ngày mai, em nhớ bảo dì Judith mang cho con mèo đi nhé. Nói với dì rằng nó làm em sợ. Chị biết là em không muốn thế” – Elena đưa tay lên chặn tiếng rên rỉ vừa chực thoát khỏi miệng Margaret – “Nhưng em phải làm. Bởi vì chị nói cho mà nghe, con mèo đó sẽ làm em đau nếu em còn tiếp tục nuôi nó. Em đâu có muốn bị đau đâu, phải không nào?”
“Dạ,” Margaret đáp, đôi mắt xanh của con bé rơm rớm. “Nhưng mà…”
“Em cũng đâu có muốn con mèo làm đau dì Judith, phải không? Em hãy bảo với dì Judith rằng em không muốn nuôi mèo con, cún con hay thậm chí là một chú chim cho đến khi… uhm, trong một thời gian. Nhớ đừng kể cho dì nghe là chị nói; đây vẫn là bí mật của chị em mình mà. Nói với dì rằng chuyện xảy ra với mấy con chó ở nhà thờ làm em sợ nhé.” Như thế là tốt nhất, Elena lí luận một cách tàn nhẫn, thà khiến con bé gặp ác mộng còn hơn để cho ác mộng diễn ra ngay trong căn phòng ngủ này.
Margaret xụ mặt buồn bã. “Dạ.”
“Chị rất tiếc, cưng à.” Elena ngồi xuống ôm cô bé vào lòng. “Nhưng chúng ta đành phải làm như thế thôi.”
“Chị lạnh quá,” Margaret nói, rồi nhìn vào mặt Elena “Chị có phải là thiên thần không?”
“À… cũng không hẳn.” Ngược lại là khác, Elena chua chát nghĩ bụng.
“Dì Judith nói chị đến nơi có Ba và Mẹ. Chị có gặp ba mẹ chưa.”
“Chị… khó giải thích lắm, Margaret à. Chị chưa gặp ba mẹ. Và chị cũng không phải thiên thần, nhưng chị sẽ giống như thiên thần hộ mệnh của em vậy. Chị sẽ dõi theo em, ngay cả khi em không nhìn thấy chị. Được không?”
“Dạ được,” Margaret mân mê mấy ngón tay. “Như vậy nghĩa là chị sẽ không được sống ở đây nữa, đúng không?”
Elena nhìn quanh căn phòng có hai màu hồng – trắng, nhìn những con thú bông trên kệ, chiếc bàn viết nhỏ và con ngựa gỗ trong góc mà có thời đã thuộc về cô. “Ừ, nghĩa là như vậy đó.” Cô khẽ nói.
“Khi người ta nói chị đi đến chỗ có ba mẹ, em nói là em cũng muốn đi nữa.”
Elena chớp mắt liên tục. “Ôi, cưng ơi. Chưa đến lúc em đi, cho nên em không đi được đâu. Dì Judith thương em lắm, dì sẽ cô đơn biết chừng nào nếu không có em.”
Margaret gật đầu, cụp mắt xuống. Nhưng khi Elena đặt cô bé nằm xuống và kéo chăn trải giường lên đắp cho em, Margaret hỏi thêm một câu nữa. “Nhưng chẳng lẽ chị thì không thương em sao?”
“Ôi, dĩ nhiên là có chứ. Chị thương em nhiều lắm – chị đã không biết là nhiều đến mức nào cho tới tận lúc này. Nhưng chị sẽ không sao đâu, dì Judith cần em nhiều hơn. Và…” Elena phải hít vào một hơi để trấn tỉnh lại, khi nhìn xuống cô thấy mắt Margaret nhắm, nhịp thở đều đặn. Cô bé đã chìm vào giấc mộng.
*
Đúng là ngốc nghếch, ngốc nghếch, Elena rủa thầm trong lúc lội qua lớp tuyết để băng bên kia đường Maple. Cô đã bỏ lỡ cơ hội hỏi Margaret xem chú Robert có tới ăn tối không. Giờ thì quá trễ rồi.
Chú Robert. Mắt Elena chợt nheo lại. Lúc ở nhà thờ, chú Robert đứng ngoài và bọn chó nổi điên lên. Tối nay con mèo của Margaret cũng trở nên hung dữ, ngay sau khi xe chú Robert lái ra khỏi nhà.
Chú Robert có nhiều chuyện cần phải giải thích lắm đây, Elena nghĩ bụng.
Nhưng nỗi phiền muộn đã vây lấy cô, kéo tuột những suy nghĩ của cô đi. Tâm trí Elena cứ quay lại với ngôi nhà sáng sủa mà cô vừa từ đó cất bước ra đi, nhớ lại những thứ mà cô sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy lại. Tất cả quần áo, nữ trang và đồ đạc lặt vặt của Elena – dì Judith sẽ làm gì với chúng đây? Giờ mình chả còn gì hết, cô nghĩ thầm. Mình thành ăn mày rồi.
Elena!
Nhẹ cả người, Elena nhận ra giọng nói trong tâm trí và dáng người đặc biệt ở phía cuối đường. Cô hối hả bước về phía Stefan, anh rút tay ra khỏi túi nắm lấy tay Elena để sưởi ấm cho cô.
“Meredith đã nói cho anh nghe em đi đâu.”
“Em về nhà.” Elena đáp. Cô chỉ nói được có thế, nhưng khi tựa vào người Stefan để tìm sự ủi an, cô biết rằng anh đã hiểu.
“Mình tìm chỗ nào ngồi xuống đi.” Stefan nói, rồi cau mày dừng lại. Tất cả những nơi họ thường đến đều quá nguy hiểm hoặc không tiếp cận được đối với Elena. Cảnh sát vẫn còn đang giữ xe của Stefan.
Cuối cùng cả hai đến trường, ngồi dưới một mái hiên để nhìn tuyết rơi lất phất. Elena kể lại chuyện xảy ra trong phòng Margaret.
“Em sẽ bảo Bonnie và Meredith đi lan truyền tin đồn khắp nơi rằng mèo cũng tấn công người. Mọi người nên biết chuyện đó. Và em nghĩ có ai đó nên theo dõi chú Robert.” Cô kết luận.
“Bọn anh sẽ theo đuôi chú ấy cho.” Stefan đáp, và cô không nhìn được cười.
“Hay thật, dạo này anh bắt đầu Mỹ hóa rồi,” Elena nói. “Lâu nay em không nghĩ đến chuyện đó, nhưng hồi mới đến đây anh giống người ngoại quốc hơn nhiều. Giờ chắc ai cũng nghĩ rằng anh ở đây từ nhỏ đến lớn quá.”
“Người như chúng ta thích nghi nhanh lắm. Bọn mình buộc phải thế,” Stefan đáp. “Lúc nào cũng có những xứ sở mới, thời đại mới, tình huống mới. Rồi em cũng sẽ thích nghi thôi.”
“Em ư!” Elena không rời mắt khỏi những bông tuyết lấp lánh đang rơi xuống. “Em không biết nữa…”
“Theo thời gian, em sẽ học được cách. Nếu có bất cứ điều gì… hay ho… trong kiểu sống này của chúng ta, thì đó là thời gian. Bọn mình có vô khối thời gian, muốn bao nhiêu cũng được. Mãi mãi.”
“Những người bạn đồng hành vui vẻ bên nhau mãi mãi! Phải Katherine đã nói vậy với anh và Damon không?” Elena lẩm bẩm.
Cô có thể cảm thấy Stefan đông cứng người, giật lùi lại. “Cô ấy nói về cả ba người bọn anh,” Anh nói. “Anh thì không có ý đó.”
“Ôi, Stefan, làm ơn đừng có như thế lúc này mà. Thậm chí em còn không nghĩ tới Damon nữa, chỉ nghĩ đến cái khái niệm mãi mãi thôi. Nó khiến em sợ. Tất cả mọi chuyện này khiến em sợ, và đôi lúc em nghĩ mình chỉ muốn ngủ luôn không bao giờ thức dậy nữa…”
Trong vòng tay chở che của Stefan, Elena thấy an toàn hơn, nhận ra các giác quan mới của mình ở khoảng cách gần cũng nhạy bén chẳng kém gì ở xa. Cô có thể nghe rõ từng nhịp đập riêng rẽ của trái tim Stefan, tiếng máu luân chuyển qua những mạch máu của anh. Và cô có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh trộn lẫn với mùi từ chiếc áo khoác, mùi tuyết, mùi len trên trang phục.
“Xin hãy tin tưởng em,” Elena thì thầm. “Em biết anh giận Damon, nhưng hãy cố cho anh ta một cơ hội. Em nghĩ ở anh ta có nhiều điều khác hơn so với vẻ bề ngoài. Và em muốn có sự giúp đỡ của Damon trong việc tìm ra Quyền Năng Khác, đó là tất cả những gì em muốn ở anh ta.”
Ở giây phút này, điều đó hoàn toàn là sự thật. Đêm nay, Elena chẳng muốn dính dáng gì đến cuộc đời của một kẻ săn mồi cả; bóng tối chẳng có gì hấp dẫn cô. Elena chỉ ước gì mình có thể về nhà ngồi trước lò sưởi mà thôi.
Nhưng được ôm thế này thôi cũng dễ chịu lắm rồi, ngay cả khi cô và Stefan phải ngồi bệt xuống tuyết. Hơi thở của Stefan rất ấm khi anh hôn lên gáy Elena, và cô chẳng còn cảm thấy sự tránh né từ cơ thể của Stefan nữa.
Cũng không còn sự thèm khát, hay ít ra cũng không giống như cái kiểu cô từng cảm thấy trước đây mỗi khi họ ở gần nhau như thế này. Giờ khi Elena đã trở thành một kẻ săn mồi giống như anh, nhu cầu tự nhiên cũng khác, nó đã trở thành nhu cầu được bầu bạn với nhau chứ không còn là duy trì sự sống nữa. Chẳng sao cả. Họ đã mất một số thứ, nhưng lại tìm được những thứ khác. Cô hiểu được Stefan theo một cách khác hẳn trước đây. Sự thấu hiểu đó mang họ lại gần nhau hơn, cho đến khi hai tâm trí chạm vào nhau, gần như đan lại với nhau. Không phải là sự tán gẫu ồn ào giữa những giọng nói trong đầu, mà là một sự đồng cảm sâu sắc trong im lặng. Giống như linh hồn của họ đã hợp lại thành một.
“Anh yêu em,” Stefan thì thầm bên cổ Elena, và cô ôm chặt anh hơn. Giờ thì cô đã hiểu vì sao suốt một thời gian dài anh đã sợ nói câu đó. Khi nghĩ đến ngày mai cũng làm mình sợ phát khiếp lên được thì làm sao dám xây dựng một mối quan hệ lâu dài. Bởi vì đâu có ai muốn kéo người khác xuống vực theo mình.
Nhất là người mình yêu. “Em cũng yêu anh,” Elena ép mình nói ra và ngồi ngay lại, tâm trạng bình yên chợt tan biến. “Anh sẽ cố vì em mà cho Damon một cơ hôi chứ? Có gắng hợp tác với anh ta nhé?”
“Anh sẽ hợp tác, nhưng anh không tin tưởng anh ta. Anh không thể. Anh hiểu Damon quá rõ mà.”
“Đôi khi em tự hỏi không biết có ai trên đời này hiểu anh ta chút nào hay không. Thôi được rồi, anh làm được gì thì ráng làm. Có thể mai chúng ta sẽ nhờ Damon bám theo chú Robert dùm.”
“Hôm nay anh đã theo dõi bà Flowers.” Stefan cong môi lên. “Suốt từ trưa tới tối. Và em biết bà ấy làm gì không?”
“Làm gì?”
“Giặt ba thay đồ… trong một cái máy giặt cổ lỗ sĩ nhìn như sắp phát nổ bất kì lúc nào. Không có chức năng sấy quần áo mà chỉ có một cái bộ phận vắt nước. Nó nằm tuốt dưới tầng hầm ấy. Rồi bà ta ra ngoài, đổ đầy thức ăn vào khoảng hai tá máng cho chim ăn. Rồi quay trở xuống tầng hầm chùi sạch mấy lọ mứt. Phần lớn thời gian bà ấy ở dưới đó. Con tự nói chuyện một mình nữa.”
“Y như một bà già gàn dở,” Elena nói. “Thôi được, có khi Meredith đã nhầm và bà Flowers chỉ là người như vậy thôi.” Cô để ý thấy vẻ mặt anh thay đổi khi nhắc đến tên Meredith nên hỏi thêm, “Sao thế?”
“Uhm, thì chính Meredith cũng có nhiều chuyện cần giải thích đấy. Anh không hỏi cô ấy về chuyện đó; tại anh nghĩ em hỏi thì tốt hơn. Nhưng hôm nay Meredith đã đến nói chuyện với anh chàng Alaric Saltzman sau giờ học. Và cô ấy không muốn ai biết mình đi đâu.”
Bất an quặn lên trong lòng Elena. “Thì sao?”
“Thì sau đó cô bạn đã nói dối về chuyện đó – hay ít ra là lảng tránh vấn đề. Anh ráng thăm dò tâm trí Meredith, nhưng Quyền năng của anh sắp cạn kiệt rồi. Mà ý chí của cô ấy thì mạnh lắm.”
“Anh cũng không có quyền làm thế. Stefan, nghe em này, Meredith sẽ không bao giờ làm gì gây tổn hại hay phản bội bọn mình cả. Cho dù cậu ấy có giấu diếm chúng ta chuyện gì đi nữa thì…”
“Vậy là em thừa nhận cô ấy đang giấu chuyện gì đó.”
“Phải,” Elena miễn cưỡng đáp. “Nhưng đó không phải là chuyện gì có thể hại đến chúng ta đâu, em chắc chắn. Meredith đã là bạn em từ hồi lớp một…” Elena bỏ ngang câu nói mà không để ý. Cô đang nghĩ đến một người bạn khác đã thân với mình từ hồi mẫu giáo kia. Caroline. Người mà mới tuần rồi đã tìm cách hủy diệt Stefan và hạ nhục Elena trước toàn thị trấn.
Và trong nhật ký của Caroline đã nói gì về Meredith ấy nhỉ? Meredith có bao giờ làm gì đâu, nó chỉ đứng ngoài quan sát. Giống như nó không thể tự mình hành động mà chỉ phản ứng khi có chuyện xảy ra ấy. Ngoài ra, mình có nghe ba mẹ kể chuyện về gia đình nó – chả trách tại sao nó chả giờ nhắc đến họ.
Elena rời mắt khỏi quang cảnh tuyết phủ chung quanh và nhìn vào khuôn mặt đang chờ đợi của Stefan. “Không có gì,” Cô khẽ nói, “Em hiểu Meredith, và em tin tưởng bạn ấy. Em sẽ tin tưởng bạn ấy tới cùng.”
“Anh mong là cô ấy xứng đáng với lòng tin của em, Elena à,” anh đáp. “Anh thực sự mong như vậy.”