Ngự trù hành cung tay nghề vượt xa đầu bếp ở Thọ Vương phủ, điểm này Dương Ngọc Hoàn liền cảm nhận được từ trên yến hội ở Án Ca đài. Chỉ là yến hội ngày ấy, trên bàn xếp đầy món ăn Mai Phi yêu thích, coi như là mỹ vị cực kỳ, Dương Ngọc Hoàn cũng không có tâm tình thưởng thức. Ngày hôm sau Thọ Vương đã mệnh ngự trù làm nhiều món sơn trân hải vị mà nàng ta thích ăn, cũng không làm cho khẩu vị của nàng ta tốt lên, chỉ là hiện tại Dương Ngọc Hoàn bị nhốt hơn nửa tháng ở trong Nguyệt Tĩnh điện, ăn cơm canh đạm bạc nửa tháng, đột nhiên có một ngày, cung nữ thái giám bưng đủ loại món ngon mỹ vị đến trước mặt nàng ta, nói đây đều là cho nàng ta bồi bổ thân thể. Mặc dù coi như vô cùng mỹ vị ngon miệng, thế nhưng lúc trước Dương Ngọc Hoàn không biết đây là người nào đưa, cho rằng là người có bụng dạ khó lường muốn mưu hại nàng ta, không dám ăn. Chỉ là sau này còn có thang thuốc bổ Cao Lực Sĩ tự mình đưa tới, đặc biệt nói rõ đó là bệ hạ ban cho. Dương Ngọc Hoàn mừng rỡ vạn phần, lúc này đem thuốc bổ uống sạch sẽ. Tuy rằng Cao Lực Sĩ vẫn chưa từng đề cập những thức ăn kia là ai đưa, thế nhưng Dương Ngọc Hoàn thấy Cao Lực Sĩ nhìn thấy cung nữ thái giám bưng món ăn thì cũng không có lộ ra vẻ mặt kỳ lạ gì, liền liên tưởng một cách tự nhiên đó là bệ hạ đưa. Lại thấy những món ăn kia đều là hợp khẩu vị nàng ta, trong lòng mừng thầm, nghĩ bệ hạ quả nhiên nhớ nàng ta, ngay cả món nàng ta thích ăn đều nhớ rõ rõ ràng ràng. Bởi vậy, Dương Ngọc Hoàn không có bất kỳ phòng bị nào ăn hết sạch những thức ăn này. Tuy rằng những thức ăn này vô cùng nhiều mỡ, thế nhưng Dương Ngọc Hoàn ăn say sưa ngon lành, mỗi ngày đều ăn đến trong bụng trướng thống còn chưa hết thòm thèm mà phải dừng lại. Loáng một cái, lại qua hơn nửa tháng. Mỗi ngày có món ngon mỹ vị, còn có thuốc bổ bồi bổ, bây giờ bụng dưới của Dương Ngọc Hoàn đã có sẹo lồi, cằm êm dịu no đủ lúc trước cũng đã gắp hai tầng thịt, liền ngay cả mặt nàng ta cũng lớn hơn một vòng! Trong Nguyệt Tĩnh điện không có gương, Dương Ngọc Hoàn cũng không biết vóc người của mình đã biến hình, vẫn không kiêng dè ăn uống, nàng ta muốn đem tâm ý của bệ hạ đối với nàng ta thưởng thức từng chút từng chút một. Có cung nữ dẻo mồm nói khí sắc nàng ta rất tốt, phong diễm quyến rũ, Dương Ngọc Hoàn mặt ngoài cười cho qua chuyện, không để ở trong lòng, nhưng trong lòng đặc biệt tán thành câu nói này. Ngày hôm đó, Dương Ngọc Hoàn nghe nói bệ hạ muốn tới, rất sớm nàng ta đã đứng ngay cửa điện chờ đợi. Đến giữa giờ ngọ, Đường Huyền Tông phê xong tấu chương, sau đó mang theo Cao Lực Sĩ hai người chậm rãi đến Nguyệt Tĩnh điện, mới vừa vào cung điện, hắn liền nhìn thấy một bóng lưng phụ nhân cường tráng đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nghiêm túc cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ. Cao Lực Sĩ vội ho một tiếng, ra hiệu với Dương Ngọc Hoàn là bệ hạ đã đến. Đường Huyền Tông nhíu nhíu mày, còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền thấy phụ nhân kia vừa quay đầu lại, sau đó trên mặt tràn ra… nụ cười xán lạn, ách… Nếu như quên một đống thịt trên mặt nàng ta, nụ cười kia nhất định là đủ để đàn ông trong thiên hạ vì nó mà khuynh đảo. Dương Ngọc Hoàn bước nhanh chạy đến trước mặt Đường Huyền Tông, lúc này Đường Huyền Tông mới nhận ra, người trước mắt này lại là Dương Ngọc Hoàn ngày xưa tư chất phong diễm! Đường Huyền Tông: “Ngươi…” Ngươi làm sao thành như vậy? Lúc trước Dương Ngọc Hoàn đẫy đà diễm lệ, da như mỡ đông, nghiêng nước nghiêng thành, bây giờ Dương Ngọc Hoàn có lẽ là ăn nhiều thuốc bổ mỹ thực, da dẻ và khí sắc càng hơn lúc trước, trước ngực cũng càng thêm no đủ, có thể là thể chất không giống, lúc Dương Ngọc Hoàn bị mập, thịt dư thừa đều tụ hết ở trên mặt, hiện tại gương mặt nàng ta ở trong mắt Đường Huyền Tông, toàn bộ lại như là… bánh màn thầu…trắng tròn cuồn cuộn! Câu sau Đường Huyền Tông chưa nói ra khỏi miệng, Dương Ngọc Hoàn ửng đỏ hai gò má, vừa ngượng ngùng hướng về Đường Huyền Tông quỳ gối thỉnh an: “Thiếp Dương thị, cung thỉnh bệ hạ vạn an.” Đường Huyền Tông trừng mắt nhìn gương mặt nàng ta bây giờ như chậu rửa mặt, mặt không hề cảm xúc nói hai chữ: “Miễn lễ.” Cao Lực Sĩ yên lặng mà nhìn chằm chằm Dương Ngọc Hoàn, vẻ mặt vô cùng quỷ dị, thầm nghĩ: Dương Ngọc Hoàn này trúng phải kỳ độc gì rồi, làm sao chỉ nửa tháng ngắn ngủi liền thay đổi gương mặt rồi? Dương Ngọc Hoàn vẫn không có phát giác ra Đường Huyền Tông không đúng, nàng ta thấp lông mày cười yếu ớt, lúc đang chuẩn bị đứng thẳng người, đột nhiên “Ai u” một tiếng, sau đó toàn bộ thân thể không khống chế được lảo đảo về phía trước, Dương Ngọc Hoàn tìm đúng vị trí, sau đó liền nhắm mắt lại thuận thế té vào trong lồng ngực Đường Huyền Tông. Đường Huyền Tông theo bản năng vươn tay tiếp được thân thể Dương Ngọc Hoàn, kết quả… “Phù phù” một tiếng, Đường Huyền Tông không chịu được trọng lượng của Dương Ngọc Hoàn, hai người song song ngã trên mặt đất. Đường Huyền Tông vốn là tùy ý đưa tay, căn bản không nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn sẽ đem toàn bộ trọng lượng thân thể đều đặt ở trên người hắn, lảo đảo lui hai bước về sau, nhất thời không chống đỡ nổi, liền ngã xếp lớp trên mặt đất, trong miệng phát ra một tiếng rên. “Bệ hạ!” Người đứng hầu hạ trong điện chỉ có hai người Cao Lực Sĩ cùng Đổng y nữ, bọn họ cùng kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó ba chân bốn cẳng mà đỡ Đường Huyền Tông cùng Dương Ngọc Hoàn lên. Dương Ngọc Hoàn vốn là muốn bệ hạ tăng thêm chút hảo cảm đối với nàng ta, không đến nỗi đã quên tình cảm một đêm kia, lại không nghĩ rằng Đường Huyền Tông căn bản cũng không có tiếp được chính mình, trong lúc nhất thời vừa ảo não, vừa lúng túng. Nàng ta được Đổng y nữ nâng dậy, mắt sắc thoáng nhìn sắc mặt Đường Huyền Tông âm trầm, lúc này quỳ trên mặt đất thỉnh tội, nước mắt rưng rưng muốn khóc: “Bệ hạ, thiếp thân không phải cố ý, cầu bệ hạ thứ tội.” Cùng Dương thị một đêm chỉ là bất ngờ, Đường Huyền Tông đến nay đều không nghĩ tới chuyện đêm hôm đó làm sao phát sinh, một đêm kia mặc dù là mơ mơ hồ hồ, nhưng Dương Ngọc Hoàn là đại mỹ nhân thiên hạ hiếm thấy, cho nàng ta một đêm cũng không tính thiệt thòi. Có điều Đường Huyền Tông hiện tại cũng không muốn cướp vợ của nhi tử, cho nên chỉ muốn chờ sự tình qua đi, liền đem nàng ta đuổi về Thọ Vương phủ, không nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn lại có thể mang thai! Nàng ta cùng Lý Mạo bốn năm đều không có mang thai, với hắn vẻn vẹn một đêm thì có? Bất kể nói thế nào, nếu như trong bụng Dương Ngọc Hoàn xác thực có hoàng tử của hắn, vậy nhất định phải tiếp nàng ta vào cung, cũng không thể để nhi tử của hắn đem đệ đệ ruột nuôi thành con trai, này không phải là rối loạn thân phận sao? Phân vị ban cho Dương Ngọc Hoàn, Đường Huyền Tông đã nghĩ kỹ, liền phong thuận nghi, coi như là trong cung nuôi thêm một mỹ nhân. Chỉ là không nghĩ tới, vẻn vẹn một tháng không thấy, Dương Ngọc Hoàn lại từ mỹ nhân quyến rũ yêu kiều đã biến thành thôn cô cao lớn vạm vỡ! Đường Huyền Tông liếc mắt Dương Ngọc Hoàn nước mắt lưng tròng một cái, cẩn thận suy nghĩ trọng lượng nàng ta vừa mới đặt ở trên người mình kia… Đường Huyền Tông nhất thời có một loại cảm giác ăn trúng con ruồi, hắn quét mắt đồ ăn trên bàn, lạnh lùng hỏi: “Gần đây ăn rất ngon miệng.” Câu này là khẳng định, coi như không cần hỏi chỉ nhìn nàng ta mới có ít ngày tăng mấy cân thịt liền biết rồi. Dương Ngọc Hoàn cấp tốc dùng góc áo lau khô nước mắt, nuốt ngụm nước miếng, trên mặt một lần nữa hiện lên nụ cười: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.” Đường Huyền Tông vén long bào lên, ngồi ở một cái ghế thái sư nhắm mắt dưỡng thần, trầm giọng nói: “Bắt mạch đi.” Dương Ngọc Hoàn sững sờ, có chút thấp thỏm nhìn Đường Huyền Tông, do dự không muốn duỗi tay của mình ra. Lúc này Đổng y nữ cũng sẽ không giúp nàng ta, không nói lần này không có thưởng lễ, chỉ nói riêng ở dưới mí mắt bệ hạ, nàng ta cũng không dám giấu giếm chân tướng nữa, vạn nhất bị ngự y khác đâm thủng, y đồ đời này của nàng ta liền xong! Nàng ta bắt mạch xong xuôi, chắp tay hồi bẩm nói: “Bẩm bệ hạ, Ngọc nương cũng không mang thai.” Đường Huyền Tông hơi nhướng mày, hỏi: “Xác nhận?” Đổng y nữ lập lại: “Xác nhận.” Hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau khi chờ Đổng y nữ lui ra, hai ngón ở tay phải của hắn vô ý thức chuyển động ban chỉ huyết ngọc* trên ngón tay cái của bàn tay trái, khi Dương Ngọc Hoàn lòng như lửa đốt thì Đường Huyền Tông rốt cục mở miệng nói: “Đem nàng ta đuổi về Thọ Vương phủ.” ban chỉ huyết ngọc –血玉扳指 Dương Ngọc Hoàn cả kinh, sắc mặt từ từ biến trắng bệch, nàng ta tiến lên dịu dàng quỳ gối, lôi kéo ống quần Đường Huyền Tông, khóc ròng nói: “Bệ hạ, bệ hạ, thiếp thân đã là người của bệ hạ, bệ hạ làm sao có thể đem thiếp thân lại đuổi về vương phủ chứ?” Mắt Đường Huyền Tông hơi rủ xuống, đầu ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ mấy lần, phát ra âm thanh “đốc đốc đốc”, Cao Lực Sĩ vừa thấy liền biết bệ hạ đang tức giận, nghiêm mặt nói với Dương Ngọc Hoàn: “Vương phi thức thời chút đi, nên quên chuyện ngày ấy đi.” Gương mặt Dương Ngọc Hoàn trắng bệch nói: “Nhưng là… Nhưng là, nhiều ngày như vậy, vương gia không thấy được thiếp, nhất định sẽ nghi ngờ, nếu như ngài ấy biết rồi, nhất định sẽ không bỏ qua Ngọc Hoàn, bệ hạ, cầu bệ hạ đừng đưa Ngọc Hoàn trở về, Ngọc Hoàn đồng ý làm trâu làm ngựa, sống mãi hầu hạ bệ hạ.” Nàng ta rụt rè giương mắt nhìn Đường Huyền Tông, tuy nói khuôn mặt mập hơn một vòng, nhưng một đôi mắt thu thủy dịu dàng giống như trăng sáng mà linh hoạt, còn mang theo oan ức cùng nước mắt, trong phút chốc liền làm cho Đường Huyền Tông nhớ tới bọn họ lần đầu gặp gỡ. Khi đó, Dương Ngọc Hoàn đang luyện tập hồ toàn vũ, kết quả bị một vũ cơ bày âm mưu cướp đi chức vị múa dẫn đầu, nàng ta thương tâm ngồi ở góc tường gào khóc, trùng hợp hắn cùng Cao Lực Sĩ xuất cung vừa đi qua, hắn muốn Dương Ngọc Hoàn nhảy một đoạn nhỏ cho hắn xem. Hắn muốn hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên cánh tay ngọc của Dương Ngọc Hoàn nhẹ nâng, vũ y tung bay, như mẫu đơn nở rộ nhiếp hồn người, đột ngột ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, thiên kiều bá mị, lần đầu gặp gỡ thì Dương Ngọc Hoàn chỉ có mười sáu tuổi, mang theo một thân ngây thơ, xinh đẹp mà lại linh động. Chỉ là bây giờ, cô nương đơn thuần kia cũng học được dựa vào bàng môn tà đạo để đạt tới mục đích của mình. Biểu hiện Đường Huyền Tông có chút hoảng hốt, chốc lát lại khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Dương thị, ngươi đã quên một đêm kia là làm sao phát sinh sao? Ngươi là con dâu trẫm, trẫm không muốn hạ sát thủ, thế nhưng ngươi không thức thời, trẫm có thể làm cho ngươi cũng ra không được cửa lớn Nguyệt Tĩnh điện.” Khóe mắt Dương Ngọc Hoàn ửng đỏ, nàng ta làm sao cũng không nghĩ ra, phu quân trong lòng mình lại sẽ nói tuyệt tình như thế, nàng ta không thể tin tưởng thấp giọng nói: “Bệ hạ, sao ngài có thể đối với thiếp như vậy?” Thế nhưng hồi tưởng lại một đêm kia… Dương Ngọc Hoàn cuối cùng có chút chột dạ, nàng ta len lén nhét chút thuốc vào móng tay của mình, lúc đó ở móng tay của nàng ta ẩn giấu một chút mồi hương có thể khiến người động tình, mồi hương gặp nước thì tan, chỉ cần một tí tẹo như thế, liền có thể khiến người động tình. Lẽ nào bệ hạ đã biết rồi? Không, không thể, chuyện mồi hương chỉ có nàng ta cùng tộc huynh Dương Quốc Trung của nàng ta biết, bệ hạ sẽ không thể phát hiện. Nàng ta cố nở nụ cười tươi sáng: “Bệ hạ, thiếp thân cùng bệ hạ tâm tình lễ nhạc thi thư, tình đầu ý hợp, mới phát sinh sự tình ngày ấy, bệ hạ lẽ nào đã quên sao?” Đã quên? Hắn đúng là đã quên.