Mặc kệ Dương Ngọc Hoàn khóc cầu làm sao, cuối cùng nàng ta vẫn bị đuổi về Thọ Vương phủ. Chỉ là ở trên đường hồi phủ, Dương Ngọc Hoàn đã không có bất kỳ tâm tư nào để suy nghĩ về sự vô tình của Đường Huyền Tông đối với nàng ta, hiện tại đầy đầu nàng ta đều là nếu để cho Lý Mạo biết chuyện của nàng ta cùng bệ hạ, Lý Mạo sẽ làm gì nàng ta? Trong đầu của nàng ta đang rối bời, liền ngay cả xe ngựa đã đứng ở trước cửa Thọ Vương phủ Trường An, cung nữ bên ngoài mời nàng ta xuống xe cũng không hề nghe rõ. Mãi đến khi bên tai đột nhiên truyền đến một câu ôn nhu, nàng ta mới phục hồi tinh thần lại. “Ngọc Hoàn, nàng đã về rồi.” Dương Ngọc Hoàn sững sờ, ngơ ngác nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt. Lý Mạo đứng dưới xe, đã mở ra hai tay, trước sau như một, chờ nàng ta bất cứ lúc nào nhào vào trong ngực của hắn. Dương Ngọc Hoàn thâm tình nhìn lại hắn, mắt rưng rưng nước. Nhìn thấy nàng ta thì Lý Mạo cũng sững sờ, một tháng trước, thời điểm Dương Ngọc Hoàn rời khỏi bên người, nàng ta vẫn là dáng người đầy đặn linh lung đầy quyến rũ, làm sao bây giờ mập nhiều như vậy? Then chốt là chỗ khác nàng ta đều không có mập ra bao nhiêu thịt, toàn bộ mỡ đều chồng ở trên mặt. Nụ cười nơi khóe miệng Lý Mạo hơi cứng đờ, trong lòng cười lạnh một tiếng: Chẳng lẽ là cùng phụ hoàng “bồi bổ” đến quá tốt? Hiện tại phụ hoàng đem nàng ta trả lại, chẳng lẽ là bởi vì bồi bổ sai lệch, không lọt vào mắt phụ hoàng, mới đá trả lại cho hắn? Yêu thích liền không chút do dự mà cướp đi, không thích liền vứt trả lại cho hắn, phụ hoàng, ngài có còn nghĩ ta là con của ngài sao? Hai tay Lý Mạo chậm rãi thả xuống. Ngay lúc Lý Mạo chuẩn bị xoay người rời đi, Dương Ngọc Hoàn nhào đầu vào trong ngực của hắn, thảm thiết kêu một tiếng: “Vương gia.” Lý Mạo theo bản năng ôm lấy nàng ta, đột nhiên cảm giác được nơi cổ có chút ướt át, cánh tay của hắn có chút cứng ngắc, ở trước mặt hắn, Dương Ngọc Hoàn chưa bao giờ từng nhiệt tình thất nghi như vậy. Lý Mạo nhẹ nhàng kêu một tiếng “Ngọc Hoàn?” Dương Ngọc Hoàn không nhúc nhích, chỉ ôm cổ Lý Mạo không hề có một tiếng động gào khóc. Lý Mạo bất đắc dĩ thở dài một hơi, một tay ôm lấy chân của Dương Ngọc Hoàn, ôm nàng ta từ trên xe ngựa xuống, Lý Mạo tuổi trẻ lực tráng, nhưng vẫn bị trọng lượng của Dương Ngọc Hoàn ép tới cánh tay có chút đau nhức. Hắn trước sau như một vẫn nhiệt nhu (nhiệt tình + ôn nhu), lúc này Dương Ngọc Hoàn mới biết, trên đời này, chỉ có Lý Mạo sẽ đối tốt với nàng ta. Bệ hạ là trời, đối với nàng ta mà nói là giấc mộng xa không thể với tới. Mà Lý Mạo là cây, mặc kệ nàng ta đi bao xa, cây kia vĩnh viễn sừng sững ở tại chỗ, lúc nào cũng dành cho nàng ta ấm áp. Lý Mạo dùng vạt áo của mình lau lệ trên mặt nàng ta, ôn nhu hỏi: “Làm sao khóc? Ở hành cung bị oan ức?” Dương Ngọc Hoàn ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Thiếp thân chỉ là nhớ vương gia.” Khóe miệng Lý Mạo kéo một cái, trên mặt hiện ra nụ cười có chút trào phúng, nhưng trong miệng nói ra vẫn là ôn nhu săn sóc như cũ: “Nhìn nàng, khóc đến mức son phấn tèm nhem kìa.” Hắn xoay người liền phân phó hạ nhân, nói: “Người đến, đỡ vương phi đi vào tắm đi.” Hai cung nữ bình thường hầu hạ Dương Ngọc Hoàn phúc phúc thân thể, nói một tiếng: “Vâng.” Liền tới đỡ Dương Ngọc Hoàn đi vào Đông Uyển nơi nàng ta ở. Khi thị nữ chuẩn bị nước tắm thì Dương Ngọc Hoàn cởi quần áo, hai cung nữ cùng cầm một gương đồng lớn đến, dễ dàng cho Dương Ngọc Hoàn tháo trang sức. Dương Ngọc Hoàn không thích gương đồng thấp bé trên bàn trang điểm, ghét bỏ tấm gương kia quá nhỏ, cho nên Lý Mạo liền sai người làm tấm gương cao bằng một người lớn, cái gương này quá cao to, cần hai người đồng thời nhấc lên, mỗi lần Dương Ngọc Hoàn tắm rửa thay y phục, liền yêu thích dùng biện pháp như vậy để thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của mình. “A!” Dương Ngọc Hoàn chỉ là tùy ý nhìn một cái, nhìn rõ ràng dáng vẻ người trong gương, kinh hô một tiếng sau đó trực tiếp vươn tay đẩy tấm gương lăn trên đất. Tấm gương bị đập vỡ tan, Dương Ngọc Hoàn sợ hãi kêu lên: “A —— ta làm sao biến thành như vậy? Này không phải ta, không phải ta.” *LK: ta có thắc mắc, gương đồng thì làm gì vừa rơi là vỡ như gương thủy tinh nhỉ? Toàn bộ cung nữ trong phòng quỳ xuống, thảng thốt nói: “Vương phi tha mạng.” Lý Mạo nhanh chóng đẩy cửa vào, đỡ vai Dương Ngọc Hoàn, nhẹ giọng hỏi: “Ngọc Hoàn, đã xảy ra chuyện gì?” “A ——” Dương Ngọc Hoàn lại rít lên một tiếng, nàng ta giẫy giụa từ trong ngực Thọ Vương đi ra, chạy đến góc tường, nhẹ nhàng nức nở. Lý Mạo đi tới, ôm nàng ta, nghiêm túc nói: “Đến cùng là làm sao?” “Vương gia, Ngọc Hoàn bây giờ có phải là rất xấu?” Sắc mặt Dương Ngọc Hoàn trắng bệch, thân thể lảo đảo, khi đang nói chuyện nước mắt như hạt đậu to chảy ra từng giọt từng giọt. Nàng ta không khỏi nghĩ đến Đường Huyền Tông, chính mình lấy dáng vẻ xấu xí này đi gặp ngài ấy, chẳng trách thái độ của bệ hạ không còn như một đêm nhu tình kia nữa. Dung mạo như vậy, ngay cả bản thân nàng ta đều căm ghét, thì làm sao có thể hi vọng được bệ hạ chú ý chứ? “Ngọc Hoàn mặc kệ biến thành hình dáng gì, ở trong lòng ta đều là đẹp nhất.” Câu nói này của Lý Mạo không chỉ không làm cho Dương Ngọc Hoàn cảm thấy một chút an ủi, càng làm cho nàng ta cảm giác mình xấu đến mức độ ngay cả Lý Mạo đều ghét bỏ. “Vương gia, ta nhất định sẽ biến trở về khuôn mặt đẹp trước kia.” Nàng ta kiên định nói. Vì bệ hạ, nàng ta nhất định có thể khôi phục dung mạo ngày xưa! Lông mày Lý Mạo cau mày lại nói: “Được, vậy bây giờ trước tiên đi tắm đi, ta ở ngay bên ngoài chờ nàng.” Trong lòng Dương Ngọc Hoàn “lộp bộp” một tiếng, từ chối: “Vương gia, Ngọc Hoàn bây giờ hình dạng xấu xí, trước khi Ngọc Hoàn khôi phục dáng người trước đây, Ngọc Hoàn không muốn lấy dung mạo thô bỉ như thế hầu hạ vương gia, kính xin vương gia mấy ngày nay không nên tới gặp Ngọc Hoàn.” Vóc người thay đổi, còn có thể cứu vãn, nhưng thay lòng đổi dạ thì sao chứ? Trong lòng Thọ Vương lạnh lẽo, khóe miệng dắt lên nụ cười không dễ phát hiện, trầm thấp nói: “Được, vậy sau này ta liền ở Tây Uyển, Đông Uyển liền để cho nàng ở một mình đi.” Dương Ngọc Hoàn không có ý thức được ý tứ trong lời nói của hắn, vui mừng mời Lý Mạo đi ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa kia, Lý Mạo ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm trọc khí, cảm thấy cả người đều tinh thần thoải mái lên. Hơn bốn năm tình cảm phu thê, đối mặt với Dương Ngọc Hoàn vô tình vô nghĩa, ngày hôm nay, hắn rốt cục có thể không lưu luyến đi ra. Trở lại thư phòng Tây Uyển, Lý Mạo chấp bút lông sói, trên giấy múa bút vẩy mực, lại viết xuống một chữ “Nhẫn”. Lúc này có thái giám gõ cửa, thấp giọng nói: “Vương gia, Trăn Hương cô cô cầu kiến.” Lý Mạo thả bút lông sói xuống: “Cô cô đến rồi? Mau mời đi vào.” Trăn Hương bị ánh nến ám trầm bên trong phòng chấn động, nàng nhíu hai hàng lông mày lên, phúc thân nói: “Nô tỳ gặp qua vương gia.” Trăn Hương là tỳ nữ gần người Vũ hoàng hậu, Lý Mạo đối với nàng cũng cung kính, tự tay đến đỡ: “Cô cô nhanh đứng dậy đi, hôm nay làm sao đột nhiên đến đây?” Trăn Hương mắt sắc phát hiện một vài tờ chữ lớn trên bàn kia, ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói: “Nô tỳ đến đưa đồ cho vương gia.” Nàng lấy ra một phong thư từ trong ống tay áo, cung cung kính kính đưa lên cho Lý Mạo, nói: “Đây là một ít chuyện của Dương thị năm đó nương nương tra ra, thỉnh điện hạ tự xem.” Lý Mạo nghi hoặc nhìn nàng một cái, tiếp nhận phong thư thật dày, xé ra niêm phong, đổ ra một đống thư tín. Hắn một mở một phong thư ra xem, lúc này mới phát hiện, những thư tín này tỉ mỉ ghi chép bốn năm trước, từ lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn ở hôn lễ của muội muội Hàm Nghi công chúa. Nguyên lai, cũng không phải là ngẫu nhiên gặp, mà là Dương gia trăm phương ngàn kế muốn đưa một cô nương leo lên quyền quý, bọn họ chuẩn bị hai cô nương, một là Dương gia bát nữ, một người khác chính là Dương Ngọc Hoàn. Hắn coi trọng Dương Ngọc Hoàn, không nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn nhưng âm thầm nhìn chằm chằm phụ hoàng vi phục xuất tuần, nhưng khi đó, Dương Ngọc Hoàn chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ thái độ chống cự với hắn. Liền ngay cả khi hắn đưa đồng tâm kết* cùng vòng ngọc cũng đều nhận lấy, cho nên hắn liền lầm tưởng Dương thị cũng yêu thích hắn, liền trực tiếp đến trước mặt mẫu hậu đi cầu hôn. Đồng tâm kết Không nghĩ tới… Không chỉ một đoạn này, phía dưới còn có Dương Ngọc Hoàn làm sao quen biết cùng Đường Huyền Tông, Dương Ngọc Hoàn làm sao lượn lờ ở bên người Lý Mạo cùng Đường Huyền Tông. Lý Mạo ấn thái dương huyệt đang mơ hồ đau, ách thanh hỏi: “Đây là bốn năm trước? Vì sao hiện tại mới lấy ra cho ta xem?” Trăn Hương cười khổ: “Bốn năm trước, điện hạ lấy chết tương bức cũng phải thú Dương thị, nếu là khi đó nương nương lấy ra, ngài sẽ tin sao?” Lý Mạo cúi đầu, xác thực, hắn sẽ không tin tưởng, nếu như mẫu hậu lấy ra khi đó, hắn nhất định sẽ cho rằng đó là mẫu hậu không muốn hắn thú Dương Ngọc Hoàn mà cố ý bố trí âm mưu. “Là ta phụ lòng mẫu hậu dụng tâm lương khổ.” Lý Mạo thống khổ che mặt. Trăn Hương khuyên lơn: “Điện hạ, bây giờ hiểu được cũng chưa muộn lắm, chỉ là ả đàn bà Dương thị kia, tuyệt đối không thể lại làm Thọ vương phi.” Lý Mạo gật đầu, “Ta sẽ viết thư hòa ly.” “Chỉ là một phong thư hòa ly chẳng phải là tiện nghi Dương Ngọc Hoàn? Điện hạ, muốn thành đại sự, phải làm quyết sách quả đoán, tàn nhẫn đến quyết tuyệt.” Mí mắt Lý Mạo giật lên, bốn năm tình cảm vợ chồng cũng không phải nói mất liền có thể mất, hắn chỉ là hận Dương Ngọc Hoàn phản bội hắn, nhưng căn bản cũng không có nghĩ tới muốn giết Dương Ngọc Hoàn. Vừa thấy Lý Mạo lộ ra vẻ mặt do dự, Trăn Hương ngưng lông mày nghiêm túc: “Dương thị gan to bằng trời làm ra chuyện đê tiện như vậy, điện hạ chẳng lẽ còn mang thương tiếc trong lòng đối với ả sao?” “… Cũng không phải là.” Lý Mạo uể oải phun ra mấy chữ. “Điện hạ, ngài không thể lại lãng phí tình cảm ở trên người Dương thị, ả đàn bà kia, sớm muộn ả cũng sẽ hại chết điện hạ ngài.” Năm ngày sau ở hành cung Ly Sơn, Mai Phi theo Đường Huyền Tông hồi cung. Theo thông lệ, trong cung lần thứ hai cử hành gia yến long trọng, cung nghênh thánh giá trở về.