Trước đó vài ngày, Đề Lan thỉnh thoảng nghe thấy cung nữ bên người nói tỷ tỷ mình chết có vấn đề, vừa bắt đầu nàng ta còn không để ở trong lòng, đồng thời sai người ở bên cạnh đều cấm nói, thế nhưng tuy rằng người phía dưới cũng sẽ không tiếp tục nói nữa, nhưng nàng ta dần dần cũng cảm thấy có vấn đề trong đó, mấy ngày nay lại nghĩ tới từng tí từng tí mình và tỷ tỷ ở cùng nhau. Đề Lan cùng Đề Ti tuy rằng cùng là cung nữ hầu hạ bên người Ô Bạch Lam, thế nhưng Đề Lan làm việc không có khôn khéo như Đề Ti, cho nên những năm này, một khi có chuyện gấp gáp, Ô Bạch Lam đều là giao cho Đề Ti đi làm, phi tần hậu cung, chuyện bí ẩn dưới tay có mấy cái là chuyện tốt? Loại chuyện kia, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, Ô Bạch Lam thấy mấy chuyện Đề Ti đều hoàn thành không sai, chuyện mờ ám trong Vĩnh Hòa cung đều là giao cho Đề Ti đi an trí. Đề Ti cũng biết, chuyện chính mình làm cho dù đem mệnh của mình bồi thêm cũng không cách nào xóa sạch những vết máu dính trên tay kia. Một ngày kia ở Thừa Càn cung, Ô Bạch Lam sai nàng ta chết thay, trái lại nàng ta thở phào nhẹ nhõm, rất nhiều chuyện, chỉ có nàng ta cùng Ô Bạch Lam biết, mà chuyện này, Ô Bạch Lam tuyệt đối sẽ không nói ra. Nàng ta chết rồi, bí mật cũng chỉ có thể chôn ở trong bụng Ô Bạch Lam. Hơn nữa chỉ cần nàng ta chết rồi, Ô Bạch Lam sẽ không thể có người kiềm chế muội muội nàng ta nữa. Có thể nói, Đề Ti chết, vừa cứu Ô Bạch Lam, lại cứu Đề Lan. Đề Lan ở trong cung không có tỷ tỷ bảo vệ, cũng cuối cùng đã hiểu rõ thâm cung hiểm ác, Khang Hi chỉ là tình cờ mới sẽ kêu nàng ta thị tẩm, mà những quý nhân đỏ mắt nàng ta được sủng ái kia liền dùng ngôn ngữ công kích nàng ta, âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, nếu không phải lúc trước ở bên người hầu hạ Đức tần, học chút biện pháp ứng đối, Đề Lan cảm giác mình cũng sắp sống không nổi! Các chủ vị nương nương tuy rằng sẽ không như vậy, nhưng các nàng đối với nàng ta chính là không nhìn thấy. Nàng ta lại như cỏ dại sinh trưởng ở xó xỉnh trong cung, chỉ có thu được ánh mắt chán ghét của người bên ngoài. Tháng ngày trong cung, Đề Lan sống một ngày bằng một năm, càng ngày càng nhớ tỷ tỷ! Mà ở trong đoạn thời gian này, một tay đẩy nàng ta tới vị trí này, nhưng Đức tần đối với tình cảnh của nàng ta làm như không thấy. Vì Đề Ti chết, thần kinh thay đổi đến mức đặc biệt mẫn cảm, Đề Lan nhìn nhất cử nhất động của Ô Bạch Lam, trong lòng bắt đầu sinh ra nghi hoặc đối với nguyên nhân cái chết của Đề Ti. Mà câu kia của Lang Hoa “Đáng tiếc cung nữ uổng mạng kia!”, vừa vặn đem nghi hoặc cùng bất bình trong lòng của Đề Lan xông đến điểm cao nhất! Ngay cả Lương tần đều cảm thấy tỷ tỷ oan uổng! Ô Bạch Lam đã vì mưu hại hoàng quý phi mà mất Thánh tâm, thời cơ tốt nhất như vậy, lúc này không báo thù, còn chờ khi nào? Đề Lan cắn răng, ở trước mặt tất cả mọi người, vọt tới trước mặt Khang Hi, quỳ xuống dập đầu một cái, cao giọng nói: “Hoàng thượng! Cầu hoàng thượng minh xét, tỷ tỷ Đề Ti của nô tỳ đúng là uổng mạng! Từ ngày đầu tiên tỷ tỷ vào cung liền nói cùng nô tỳ phải cố gắng tích góp bạc xuất cung, nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi tâm ý, liền bởi vì muốn bình an xuất cung, cho nên tỷ tỷ làm việc rất cẩn thận, chỉ sợ xảy ra sự cố đem mệnh ném ở trong cung, tỷ ấy làm sao có khả năng từng đụng vào phấn bạch phụ tử, sau đó lại đến gần lúc Ô Nhã thị sinh nở!” Ô Bạch Lam hàng vị, có điều chỉ là khẩu dụ của Khang Hi, ý chỉ vẫn không có hạ xuống, lúc này địa vị của nàng ta có chút lúng túng, cho nên Đề Lan chỉ gọi nàng ta là Ô Nhã thị! Đề Lan tuy là thứ phi, thế nhưng tất cả chi phí đều là dựa theo bổng lệ quý nhân, bây giờ Ô Bạch Lam hàng vị rồi, trong tư tâm nàng ta cảm thấy, hai người bọn họ cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu! Ô Bạch Lam vốn đang bị hai cung nữ kéo xuống, kết quả đi tới cửa lại giống như tình tiết này xoay chuyển tình thế, Khang Hi gật gật đầu, hai cung nữ của Càn Thanh cung lôi Ô Bạch Lam trở lại. Ngay cả cơ hội biện giải đều không có, Ô Bạch Lam bị đột nhiên hàng vị, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng quay đầu nhìn về phía Đề Lan thì trong mắt có một tia sát ý lướt qua, mí mắt nháy nháy, nhất thời lại đã biến thành Ô Nhã thị ôn nhu kia! “Lan muội muội, ta biết ngươi muốn an táng tử tế cho tỷ tỷ, thế nhưng ta đúng là vô năng vô lực.” Giọng nói nàng ta đầy sự bất lực. “Ta xác thực muốn an táng tỷ tỷ, hơn nữa là muốn làm cho tỷ ấy mồ yên mả đẹp rõ rõ ràng ràng, ngươi lòng dạ độc ác, ngay cả hoàng quý phi nương nương đều dám xuống tay, ai biết ngươi có phải vì bảo mệnh đem tỷ tỷ ta đưa đi tử địa!” Đề Lan cười gằn, bây giờ nàng ta đã đi ở trên cầu độc mộc, đường sống duy nhất chính là tiếp tục đi về phía trước! Lông mày Tô Ma Lạt Cô hơi động: “Hoàng thượng, một cung nữ trong cung đập đầu vào cột mà chết trước mặt mọi người, hoàng thượng sẽ không có phái người đi thăm dò?” “Tô Ma cô cô, đoạn thời gian này tiền triều sự tình quá nhiều, trẫm vô tâm chuyện của hậu cung.” Khang Hi nhất thời có chút ngượng ngùng, lúc đó không tra, quan trọng nhất là bởi vì hắn tin tưởng Ô Bạch Lam! Tô Ma Lạt Cô nói: “Hoàng thượng liền không muốn biết Ô Nhã quý nhân tại sao muốn hại hoàng quý phi? Hay là cung nữ này đúng là uổng mạng sao?” Vừa thấy rốt cục có người tán đồng, Đề Lan vội vội vã vã gật đầu, nói: “Tô Ma đại cô cô nói đúng lắm, nhất định là Ô Nhã thị hại Lương tần không được, bắt tỷ tỷ nô tỳ gánh trách nhiệm!” “Làm càn!” Đột nhiên Khang Hi rùng mình, quát lớn nói. Đề Lan bị doạ, nhanh chóng lại dập đầu xuống. Khang Hi lấy lại bình tĩnh, nói: “Ô Nhã thị, bí dược này ngươi lấy từ nơi nào đến? Vì sao lại phải dùng thủ đoạn thâm độc như vậy hại Hoàng quý phi cùng với Lương tần?” Ô Bạch Lam ngồi thẳng lên, nói: “Hoàng thượng, nô tỳ đã nói qua, đồ vật bên trong này, căn bản không phải của nô tỳ.” “Trẫm nhớ tới ngươi đã nói, đối với thứ ngươi trân ái, liền ngay cả đại cung nữ bên người cũng không thể chạm, nếu người khác cũng không thể chạm, vậy người khác làm sao lại có khả năng tiếp xúc được thứ trong này đây?” Câu nói này của Khang Hi, là đào cho Ô Bạch Lam một cái hố, thừa nhận? Không, nàng ta thừa nhận nhất định phải chết! Phủ định? Đồ Khang Hi ban thưởng, nếu như không thể xem như là thứ trân ái nhất, nàng ta cũng sẽ chết! Giữa lúc Ô Bạch Lam mồ hôi lạnh tràn trề, nghĩ đối sách, một tiểu thái giám chạy vào nói: “Hoàng thượng, Bát a ca đến rồi!” Ô Bạch Lam cả kinh, đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Dận Trinh từ bên ngoài chạy vào, lại bị mấy tiểu thái giám ngăn không cho nó đi vào. “Hoàng a mã ——tại sao hoàng a mã muốn biếm ngạch nương con, hoàng a mã buông tha ngạch nương con đi.” Dận Trinh không vào được, liền đơn giản ở đại điện gọi to, ngược lại Khang Hi cũng nghe thấy được. “Lão Bát làm sao đến rồi?” Khang Hi hỏi. “Nô tài cũng không biết, liền nghe nói trong miệng Bát a ca ồn ào nói hoàng thượng muốn phế Ô Nhã quý nhân, ngài ấy tới cứu Ô Nhã quý nhân…” Lý Đức Toàn một mặt khổ não, cũng không biết là ai để lộ ra, đưa tới tiểu tổ tông tính khí nóng nảy này! Khang Hi thấy Dận Trinh ồn ào gào to, thêm vào sự ảnh hưởng của mẹ đẻ nó, hảo cảm đối với Dận Trinh không khỏi biến mất rất nhiều, Khang Hi lạnh lùng nói: “Lôi nó đi!” “Hoàng thượng, Bát a ca tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh hoàng thượng bao dung.” Ô Bạch Lam cầu khẩn nói. “Ta không đi, ta không đi, hoàng a mã tha ngạch nương con đi.” Khang Hi trầm ngâm nói: “Đem Bát a ca đưa đến —— “ “Hoàng thượng!” Thấy Khang Hi có ý định đem Dận Trinh giao cho người khác nuôi nấng, lòng Ô Bạch Lam như dao cắt, cổ họng hô to. Khang Hi nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Ô Nhã thị, thành thật khai báo!” Ô Bạch Lam nhất thời run cầm cập, đều không nói ra được một câu, không ngừng dập đầu tại chỗ. Mi tâm Khang Hi lại nhăn mấy phần, cũng có chút không kiên nhẫn. Kỳ thực coi như Ô Bạch Lam không chịu nói, tội của nàng ta cũng đã định. “Bát a ca đưa đến chỗ Vinh phi, sau này, Bát a ca chính là con trai Vinh phi.” Lặng im ở một bên, vốn là đến xem trò vui, Vinh phi căn bản không nghĩ tới có chuyện tốt thế. Vinh phi Mã Giai thị, là một trong những phi tần sớm nhất của Khang Hi đế. Cũng là phi tần sinh hoàng tử hoàng nữ nhiều nhất, chỉ là trong sáu đứa bé, bốn hoàng tử toàn bộ chết non, chỉ còn dư lại Tam a ca Dận Chỉ cùng Vinh Hiến công chúa. Vinh phi cũng đã từng là một sủng phi, thế nhưng luân phiên sinh con cùng với mấy lần trải qua nỗi đau mất con làm cho nàng già yếu cực nhanh, sắc suy héo tàn, hiện tại Vinh phi đã thất sủng, ở trong tứ phi, địa vị của Vinh phi cũng là cuối cùng. Có thể nuôi nấng hoàng tử đương nhiên là tốt nhất, mặc kệ mẹ đẻ hoàng tử thân phận thấp bao nhiêu, đều là con trai của Khang Hi, tương lai nuôi nấng tốt có thể cho nhi tử của mình thêm một phần trợ lực, thế nhưng cái xấu chính là ở chỗ Bát a ca đã bắt đầu nhớ rõ mọi việc, nó có năng lực phân biệt thị phi. Vinh phi nửa vui nửa buồn cảm tạ ân điển. Ô Bạch Lam cảm giác lòng xót ruột đau, mở to mắt nhìn Dận Trinh bị mang đi, thời điểm nàng ta quay đầu lại đang chuẩn bị cầu Khang Hi, liền nhìn thấy Dận Chân đứng ở một bên hờ hững nhìn nàng ta, trong nháy mắt trên mặt Ô Bạch Lam xẹt qua hai dòng nước mắt. “Bởi vì nô tỳ hận, hận hoàng quý phi cướp đi con của nô tỳ, hơn nữa ngay cả ai là mẹ đẻ đứa bé đều không nói, càng không muốn để nô tỳ thăm Tứ a ca.” Ô Bạch Lam nở nụ cười thảm thiết, nói: “Nô tỳ nghĩ, chỉ cần hoàng quý phi nương nương không còn, Tứ a ca liền có thể trở lại bên người nô tỳ.” Ô Bạch Lam cầu xin mà nhìn Khang Hi, nức nở nói: “Nô tỳ biết sai rồi, cầu hoàng thượng đừng lại mang đi con của nô tỳ, trưởng tử của nô tỳ đã không nhận nô tỳ, nô tỳ không thể lại mất đi đứa con thứ hai!” Nàng ta khóc thương tâm gần chết, ý đồ dùng nước mắt làm cho Khang Hi thương tiếc, thế nhưng Khang Hi một thân sương lạnh, sắc mặt như sắt: “Vậy Lương tần thì sao? Nàng cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại phải hại nàng?” Ô Bạch Lam vẫn chưa tìm lý do xong, Lang Hoa mềm nhũn quỳ xuống: “Hoàng thượng, bảy năm trước, đứa bé đầu tiên của nô tì sinh non cũng không thể chỉ trách Vương Giai thị, mà là do Ô Nhã thị.” Tô Ma Lạt Cô hỏi: “Vì sao lại nói thế?” “Ngày đó thưởng tuyết thưởng mai, Vương Giai thị đúng là đầu tiên bốc lên tranh chấp, thế nhưng nô tì có thể khẳng định, lúc đó phương hướng nô tì té là quay lưng với Vương Giai thị, cung nhân hầu hạ bên người Vương Giai thị đứng ở sau lưng nàng, nhưng đột nhiên có người từ phía sau lưng đẩy nô tì, thời điểm nô tì ngã xuống, thấy Vương Giai thị chuẩn bị tới cứu nô tì, nhưng không biết làm sao, Ô Nhã quý nhân nhưng đặt ở trên người Vương Giai thị…” Lang Hoa lẳng lặng đem phân tích của mình nói ra, lại nói: “Lúc nô tì tỉnh lại đã định tội, thêm nữa đứa bé của nô tì chết non, nô tì liền vô tâm lại đem chuyện này nói ra.” “Ô Nhã thị, ngươi nhưng sợ Lương tần đem chuyện ngày đó nói ra, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu?” Tô Ma Lạt Cô hỏi. Môi Ô Bạch Lam run lên, còn không kịp nói cái gì, liền nhìn thấy Lý Đức Toàn đột nhiên ghé vào tai Khang Hi nói chuyện. “Hoàng thượng, Ngạch Tham nói Đức tần không phải Ô Nhã thị!” Bị nghiêm hình tra tấn, Ngạch Tham vì bảo mệnh của mình, ông ta đem phát hiện nhiều năm trước nói cho Lý Đức Toàn nghe. Lúc đó Lý Đức Toàn liền chấn kinh, ở hoàng cung nghiêm ngặt thay đổi phi tần? Đây là người nào lá gan lớn như vậy? Hắn không dám trì hoãn, vội vã hồi bẩm Khang Hi. “Hả?” Khang Hi nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không có nghe hiểu ý này. Lý Đức Toàn lại nói: “Ngạch Tham nói, Ô Nhã thị này đã bị người đánh tráo, căn bản không phải là Ô Nhã thị lúc trước sinh ra Tứ a ca! Không phải cháu gái của hắn!” Một câu nói này giọng nói khá là lớn, chỉ thấy Dận Chân khiếp sợ nhìn Ô Bạch Lam, mà Ô Bạch Lam cũng sợ hãi đầy mặt. Ngạch Tham làm sao sẽ biết? Ngạch Tham bị mang vào trong điện thẩm vấn, mở miệng liền nói: “Hoàng thượng, ả căn bản không phải là cháu gái của nô tài.” Bởi vì Ô Bạch Lam lấy hồn phách xuyên qua, sau đó lại mạnh mẽ giữ lấy thân thể nguyên chủ Ô Nhã Bạch Lam, đồng thời đem hồn phách của nguyên chủ đánh tan, hại chết nguyên chủ, cho nên sau khi nàng ta tiến vào thân thể nguyên chủ, cũng không có thu được ký ức của nguyên chủ. Chỉ là sau đó Ô Bạch Lam che lấp tốt, nói bóng gió mới rõ ràng một ít chuyện. Thế nhưng nàng ta đến cùng không phải là nguyên chủ, rất nhiều chuyện chỉ có nguyên chủ cùng gia tộc biết được, nàng ta cũng không biết, hồi trước Ngạch Tham liền nhìn ra chút đầu mối. Có điều Ngạch Tham thấy Ô Bạch Lam dùng tên tuổi cháu gái của mình cũng không có kéo chân gia tộc, suy nghĩ mãi liền không có đi tố cáo nàng ta! Bởi vì nếu như tố cáo Ô Bạch Lam, không chỉ có gây bất lợi cho nàng ta, đối với gia tộc của mình cũng là trăm hại mà không một lợi. Ngạch Tham không biết tại sao Ô Bạch Lam muốn đi hại hoàng quý phi, thế nhưng ông ta biết, chỉ cần đem tất cả quan hệ đều rũ sạch, ông ta nhất định sẽ không có chuyện gì. “Ngạch Tham, ngươi nói ả không phải Ô Nhã thị, ngươi có chứng cớ gì?” Khang Hi mặt lạnh, lộ ra tầng tầng uy nghiêm. “Hồi hoàng thượng, nô tài đã từng cảm thấy không đúng, hỏi qua sự tình liên quan với nương nương khi còn bé, nhưng những chuyện kia nương nương đều biết rõ, người này đáp bừa bãi.” Thoáng nhìn sắc mặt Ô Bạch Lam trắng bệch, thực tại làm cho độ tin cậy của lời này Ngạch Tham tăng lên mấy tầng! Tô Ma Lạt Cô lặng im, phục hồi lại nói: “Đã như vậy, vì sao ngươi không đem việc này bẩm báo thánh thượng?” “Tô Ma cô cô, nô tài chỉ là một quản sự ngự thiện phòng, bình thường ngay cả mặt của các vị chủ nhân cũng không thấy, làm sao có thể đem chuyện này nói ra?” “Thì ra ngươi căn bản không phải ngạch nương của ta.” Dận Chân trừng to đôi mắt màu đỏ tươi, trong mắt tràn đầy sự thù hận. “Ngạch nương?” Ô Bạch Lam lẩm bẩm nói nhỏ, chợt cười khanh khách: “Ngạch nương ngươi đã sớm chết ở dưới tay Đông Giai thị, nếu không phải là ta, tấm thân thể này của nàng e rằng cũng đã hóa thành đất vàng.” Chuyện đến nước này, Ô Bạch Lam cũng biết lại nguỵ biện không có tác dụng, hồn phách liền muốn rời khỏi thân thể. Lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ cần giữ lại mạng nhỏ, sẽ có cơ hội sống lại. “Leng keng leng keng —— “ “A!” Hồn phách Ô Bạch Lam đột nhiên bị chấn động quay trở lại thân thể của nàng ta, hai tay Ô Bạch Lam ôm đầu, đột nhiên kêu một tiếng. Mọi người đều là bị tiếng thét chói tai của Ô Bạch Lam làm sợ hết hồn, Lang Hoa nhìn phía cửa, thấy hai người ăn mặc trang phục dị tộc, trên tay đang lắc chuông, miệng cứ mở ra hợp lại, dường như đang niệm thần chú gì đó, hiển nhiên, đây chính là nguyên nhân làm Ô Bạch Lam đột nhiên đau đớn khó nhịn. Ô Bạch Lam đau đến co quắp ngã trên mặt đất, chỉ một lúc, trên trán liền thấm ra chút mồ hôi lạnh. “Hồi hoàng thượng, người này đúng là cô hồn đến từ dị thế, là đoạt thân thể của Ô Nhã tiểu chủ mới sống sót.” Một lạt ma trong đó thu tay lại không lắc chuông nữa, nói với Khang Hi. Ô Bạch Lam chỉ là một người “xuyên việt”, người bên ngoài có lẽ sẽ nghĩ, nàng ta đến cùng là thân phận gì, làm sao có thể đoạt được thân thể của người ta, mà Khang Hi cân nhắc càng nhiều chính là, người này liệu sẽ có ảnh hưởng tới vận nước? Sự thực chứng minh, Ô Bạch Lam chính là một tai tinh! Nàng ta đến Đại Thanh, ngoại trừ hại người, có từng làm một chút việc gì có lợi cho Đại Thanh chưa? “Nên xử trí như thế nào, liền xử trí như thế ấy đi!” Ý tứ những lời này của Khang Hi, chính là để hai lạt ma diệt trừ Ô Bạch Lam! Khi một câu nói này của Khang Hi vừa dứt, hai lạt ma liều mạng lắc chuông, trong miệng đọc thần chú làm Ô Bạch Lam chịu đủ thống khổ, thân thể của nàng ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mà hồn phách thì lại lên tới giữa không trung. Ở phút chốc hồn phách của Ô Bạch Lam vỡ vụn, Lang Hoa thu được một hồn bám vào trên người Lương phi, đồng thời, một phách phiêu diêu ở nhân giới cuối cùng đột nhiên tràn vào thân thể của nàng, Lang Hoa kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình đang phát sinh biến hóa, thần lực cả người cũng khôi phục. Nàng mừng rỡ hóa thành nguyên thân của mình ——chim phượng hoàng xích vũ, mở rộng cánh bay về phía nơi chính mình đã từng tu luyện —— Cửu Dương tiên sơn. Lúc cành liễu mảnh dài, hoa đào tươi đẹp, nhẹ nhàng như mây khói, thì phía chân trời vang lên tiếng phượng hoàng hót thánh thót, Lang Hoa men theo tiếng hót bay qua. “Huynh đến rồi!” Giọng nói của hắn cực kỳ mềm nhẹ, như một trận gió mát từ từ xẹt qua bên tai Lang Hoa. Gỗ đàn hương tự thiêu, từ bên trong tro tàn sống lại!