Nhân gian ngày tháng năm, ngày sinh của Thiên Đế. Trên trời từ lâu phái tiên hạc đưa tới thiệp mời, nhưng cũng bị người nào đó vứt bỏ một bên, không thèm quan tâm. Lang Hoa mới lấy về một giỏ hoa quả cùng hoa cỏ từ trên Linh Sơn, đang để ở trước bàn nghịch ngợm, thoáng chốc lại rơi vào cái ôm quen thuộc lại ấm áp kia, Phượng Diễn ở bên tai nàng sượt lại, rù rì nói: “Ngày mai chúng ta đi xem hoa đào.” Lang Hoa cúi mắt cười yếu ớt, từ khi bọn họ một lần nữa tương phùng, hắn càng ngày càng dán nàng. “Mỗi ngày đều đến xem hoa đào, huynh không chán sao?” Theo nhân gian để tính, bọn họ đã gặp lại mấy trăm năm, nhưng mỗi ngày đều sẽ đi rừng hoa đào. Phượng Diễn nhíu nhíu mày: “Muội không thích? Vậy huynh đi đem hoa đào toàn đổi thành hoa lê.” “Đừng nghịch!” Ngữ khí Lang Hoa mềm mại: “Ngày mai là ngày sinh của Thiên Đế, chúng ta cũng không thể không đi.” Phượng Diễn đã rơi nhập ma đạo, thế nhưng sau khi dùng hồi thanh kính, không chỉ làm cho Lang Hoa sống lại, lại làm cho tất cả ma khí trên người mình tán đi hết, hai người ở thời gian Lang Hoa tập hợp đủ ba hồn bảy vía, một lần nữa đứng hàng tiên ban. Thế nhưng Phượng Diễn vẫn bất mãn hành động của Thiên Đế, xưa nay chỉ mang theo Lang Hoa du lịch nhân gian. Thiên Đế kiêng kỵ thần lực từ lúc sinh ra đã có của Phượng Diễn, đối với hắn hết sức khoan dung. “Hắn đối xử với muội như vậy, muội còn muốn đi chúc thọ hắn?” Môi mỏng rơi vào trên môi của nàng, mang theo trừng phạt cắn xé, mỗi khi hồi tưởng mấy chục ngàn năm chia lìa kia, hắn đều hận không thể đem Thiên Đình phá huỷ. “Sư phụ bây giờ vẫn là tiên nhân thiên giới, huynh không nể mặt Thiên Đế như vậy, để sư phụ làm sao đặt chân ở thiên giới?” Nàng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng lòng bàn tay mới vừa tiếp xúc được thân thể của hắn, liền nhịn không được run rẩy lên. “Sư phụ da mặt dày lắm, muội cũng không cần quản ông ấy!” Lang Hoa gật đầu, nét mặt tươi cười như hoa: “Sư phụ nghe thấy huynh nói ông ấy như vậy, e rằng lại muốn tức giận giơ chân.” Người đàn ông tuấn tú mặt mày càng ngày càng nhu hòa, hắn xoa xoa gương mặt thê tử, ấm áp hôn xuống, hàm hồ nói: “Không đi Thiên Đình, cũng không đi rừng đào, vậy thì ở nhà sinh một quả trứng phượng hoàng nhỏ cho huynh đi.” Hoàn