Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 25: Chương 25: Chủ nhà mới




“…Vậy làm sao bây giờ?” Vương Vượng Vượng dè dặt trả lời.

“Tôi đã rửa rồi. Bẩn quá.”

“Hì hì……”

Sau đó Vương Vượng Vượng không nhắn tin cho Chung Thanh Văn nữa, bởi vì cô không biết dùng lý do gì để liên lạc mới tốt. Cô càng không xác định mình và Chung Thanh Văn rốt cuộc tính là quen thân hay bình thường, có tới mức độ có thể trò chuyện những việc vặt vãnh hay không.

Hơn nữa, tâm tư cô cũng chẳng nhàn rỗi.

Gia đình mới suốt ngày gà bay chó sủa.

Mấy hôm nay, bà cụ bắt con trai mình mua nhà cho cháu mình, lý do là, anh có con gái, đừng cho nó tiền, em trai anh có con trai, nhất định phải giúp đỡ hết mình.

Vợ chủ nhà đã đồng ý, nhưng yêu cầu giấy chủ quyền phải để người nhà mình đứng tên.

Bà cụ không đồng ý, yêu cầu cháu trai phải có được hoàn toàn.

Ông chủ nhà là một cơ trưởng hàng không dân dụng, sau khi hai vợ chồng bàn bạc thì đồng ý cho đứa cháu một căn nhà hai phòng nhỏ một phòng lớn.

Nhưng bà cụ vừa khóc vừa làm ầm, nhất định muốn ba phòng nhỏ hai phòng lớn.

Lúc này vợ chủ nhà mặc kệ.

Bầu không khí trong nhà cực kỳ áp lực, ngoại trừ ông cụ đã si khờ, mỗi người còn lại đều mang theo cơn bão áp thấp. Cho dù Vương Vượng Vượng đi vào phòng nào thì cũng như ngồi trên đống lửa. Tuy rằng cô thích giúp người khác, nhưng lần này thật sự không thể ra tay, bởi vì đây là việc nhà của người ta, cô là người ngoài xen vào không tốt, có một lần bà cụ hỏi Vương Vượng Vượng, con gái kiếm được tiền có phải nên đưa cho anh trai hay là em trai không, cô ấp úng hồi lâu cũng chẳng trả lời được.

Haiz……..

Vương Vượng Vượng chỉ có thể hết sức thận trọng, sợ không chú ý một cái là bị cơn lốc hủy diệt.

Vài ngày sau, bà cụ đột nhiên yên tĩnh.

Vương Vượng Vượng vốn cảm thấy kỳ quái thì người chủ nhà vạch trần cái hố.

Hóa ra ông ta gạt vợ mình vay tiền những người bạn cơ trưởng khác mua nhà, cũng dặn mọi người nhất định phải giữ bí mật. Nhưng chuyện lớn như vậy không phải ai cũng giấu được, trong vòng hai ngày sau bà chủ nhận được cú điện thoại mở đầu thế này “Chị dâu….tuy rằng anh tôi không cho nói, nhưng tôi cảm thấy cần phải nói với chị”. Sau khi biết được chân tướng, bà chủ giận sôi máu.

Vương Vượng Vượng càng không dám thở mạnh trong căn nhà này.

Cô bắt đầu nhớ nhung ngày tháng ở nhà Chung Thanh Văn.

Chung Thanh Văn……..A.

……….

—— Thực ra Vương Vượng Vượng không ngờ nhanh như vậy sẽ gặp lại Chung Thanh Văn.

Nguyên nhân sự việc là thế này, phòng thí nghiệm của Vương Vượng Vượng đang tiến hành một cuộc thí nghiệm, nghiên cứu về sự quan hệ của môi trường và xã hội, cần dùng đến một dụng cụ đo lường theo dõi nhiều công năng.

Thứ này rất đắt, phòng thí nghiệm của cô không mua nổi.

Thầy hướng dẫn bảo cô nghĩ cách.

Cô có thể nghĩ ra mánh khóe gì chứ? Sau hai ngày khổ sở suy tư, cô chợt nhớ tới Chung Thanh Văn con người tinh ranh ngàn năm kia.

Đúng… hỏi anh thử xem, nói không chừng có cách giải quyết.

Vì thế Vương Vượng Vượng gọi di động cho Chung Thanh Văn.

Chung Thanh Văn không chút khách khí: “Gì hả?”

“À…” Vương Vượng Vượng kể rõ ngọn nguồn, “Là thế này…”

“Không có tiền làm nghiên cứu.”

“Anh…….” Vương Vượng Vượng tức quá, “Không có tiền mua công ty cái rắm.”

Còn ký hợp đồng đánh cược gì đó…

Chung Thanh Văn suy nghĩ: “Cũng đúng.”

“……”

“Để tôi suy nghĩ một chút.”

“Ờ…”

Xem ra việc này giải quyết không được.

Chung Thanh Văn suy nghĩ trọn mười giây, sau đó nói: “Có một cách.”

“Ô!”

“Cô tới văn phòng tôi một chuyến.”

“Được!”

—— Vương Vượng Vượng lòng như lửa đốt vọt tới công ty của Chung Thanh Văn, nhờ nơi tiếp khách gọi điện cho anh, sau đó anh bảo cô đi lên.

Vừa vào cô trông thấy không gian không lớn lắm, chả trách anh bạn kia của Chung Thanh Văn nói nên thay đổi.

“Ngồi đi.” Chung Thanh Văn không có phản ứng gì.

“Ờ…”

“Cô muốn dùng dụng cụ gì?”

Vương Vượng Vượng nói tên, là do công ty XYZ sản xuất.

“Các cô muốn đo lường chất lượng không khí ở đâu?”

“À,” Cô nói, “Mấy thị trấn ở phía Tây thành phố B.”

Anh lên mạng tra một lúc rồi cầm điện thoại: “Tôi gọi điện cho bộ truyền thông của công ty XYZ.”

“…Hở?”

Muốn làm gì đây…….

“Xin chào,” Chung Thanh Văn dường như đã nối máy với công ty kia, “Tôi là nhà nghiên cứu về phương diện môi trường và xã hội của đại học T, hôm nay công ty truyền thông KKK lớn nhất trong ngành muốn tôi giới thiệu một thiết bị mới sáng tạo độc đáo cho bọn họ, bởi vì KKK muốn làm một đề tài, chọn một vài thị trấn ở phía Tây thành phố B để tiến hành thử nghiệm dụng cụ này, do tôi và một số nhà nghiên cứu tại đại học T tiến hành thẩm định, nếu kết quả thí nghiệm lý tưởng, KKK sẽ đưa tin, giới thiệu thiết bị mới sáng tạo độc đáo này. Mấy hôm trước tôi vừa lúc nhìn thấy tin tức về sản phẩm của các vị, tôi cảm thấy rất hứng thú, vì thế muốn hỏi thử các vị có hứng thú không, tôi không muốn giới thiệu một công ty không có khả năng.”

Đầu dây bên kia hình như không thể trả lời, nên nối máy với giám đốc kinh doanh.

Chunng Thanh Văn nói lại, đối phương rất hứng thú.

Sau khi cúp máy, anh tìm kiếm trên mạng một lúc, rồi gọi một số điện thoại.

Vương Vượng Vượng ló đầu nhìn, là công ty truyền thông KKK lớn nhất trong ngành.

Chung Thanh Văn nói với công ty truyền thông này như sau, công ty hạng nhất như XYZ muốn trưng bày thành quả dẫn đầu cải tiến công nghệ trong nước, tại một vài thị trấn ở phía Tây thành phố B, đồng thời còn có một vài giáo sư của đại học cũng tham dự, đưa ra thẩm định, là đề tài hay, chân thành mời KKK đến lúc đó có mặt.

Truyền thông KKK vui vẻ đồng ý.

Sau khi xong việc, Chung Thanh Văn ngẩng đầu nhìn Vương Vượng Vượng.

“Sao thế?”

“…”

“Vẻ mặt cô là thế nào hả?”

“Anh nói dối cả hai bên…”

Chung Thanh Văn nổi giận: “Đây là vì ai?”

“…”

“Được rồi,” Chung Thanh Văn nói, “Cô không làm được việc này, giao cho tôi hết đi, chờ lấy số liệu là được.”

Giáo sư đại học T tiến hành thẩm định mấy thị trấn, khẳng định là có kết quả đo lường.

“Nhưng mà…” Vương Vượng Vượng vẫn có phần lo lắng, “Đến lúc đó bị lật tẩy thì làm sao?”

“Không thể nào.” Chung Thanh Văn nói, “Tôi nói với công ty XYZ rằng một người bạn phóng viên ở KKK ‘lén’ nói với tôi, đề tài này là ý tưởng sơ bộ của riêng anh ta, KKK nhiều nhân viên như vậy, ai biết được mỗi người làm gì?”

“À…”

“Thật không ngờ dễ như vậy.”

“Phải không…”

“Phải,” Chung Thanh Văn nói, “Tôi vốn tưởng rằng phải kéo thêm một nhà máy đi vào, nhà máy này tốt nhất là hứng chịu rất nhiều nghi vấn, nóng lòng làm sáng tỏ hoàn cảnh không có hại đối với mình, lúc này chúng ta cung cấp hạng mục đánh giá đo lường, đối phương hẳn cảm thấy đây là một cơ hội. Sau đó lại liên lạc với truyền thông KKK, bởi vì nhà máy này đang nhận được sự chú ý, vì thế KKK cũng sẽ gật đầu. Cuối cùng lại đi liên lạc với XYZ, hy vọng tài trợ cung cấp dụng cụ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.