“Này…” Vương Vượng Vượng nói, “Này…”
“Không tìm nhà máy cũng đúng,” Chung Thanh Văn nói, “Thành phố B hiện tại có một số hạng mục xử lý môi trường, ví dụ như thanh lý rác thải, công xưởng giảm bớt lượng khí thải, cùng hợp tác với chính phủ. Tôi nghe người khác nói phụ trách dự án này là một người phụ nữ rất có năng lực, cầm học vị môi trường ở Mỹ trở về, đã sớm bắt đầu lập kế hoạch cho dự án này, tham vọng muốn làm nên sự nghiệp. Nếu chúng ta có thể giúp đỡ cô ta chứng minh chất lượng không khí quả thực được cải thiện, đối phương hẳn là đồng ý. Thí nghiệm kiểm tra đo lường này thậm chí có thể công khai trước mặt người dân, để cho người ta tham quan, đó là một cơ hội nâng cao sự thành công của dự án. Sau đó chúng ta bảo chính bọn họ đi tìm truyền thông KKK, đây là một đề tài hay, KKK không có lý do nào bỏ qua. Cuối cùng liên lạc với XYZ, hy vọng có thể cung cấp tài trợ. Bởi vì đều có hai phương diện chính phủ và truyền thông, hơn nữa đây là cơ hội rất tốt để tuyên truyền, XYZ cũng sẽ đồng ý.”
“Ồ…” Vương Vượng Vượng lại cảm nhận được công lực cao thâm của Chung Thanh Văn.
Cái này gọi là tay không đi bắt sói trắng nhỉ.
Vương Vượng Vượng nhớ tới truyện cười về người ăn xin được lên làm phó chủ tịch của ngân hàng Thế giới. Người cha nói với con trai, cha sẽ tìm Bill Gates để cho con làm chồng của con gái ông ta. Sau đó, cha anh ta tìm được Bill Gates, nói rằng, tôi tìm được người chồng tốt cho con gái ông. Bill Gates nói, không được! Người cha nói, là phó chủ tịch trẻ tuổi nhất của ngân hàng Thế giới! Bill Gates nói thế thì được. Sau đó người cha tìm được chủ tịch của ngân hàng Thế giới, nói rằng, tôi tiến cử một phó chủ tịch cho ông! Chủ tịch nói không cần! Người cha nói, chàng trai này là con rể của Bill Gates!
Hóa ra trò lừa vĩ đại này thật sự xuất hiện trong thế giới hiện thực…chính là người trước mắt này.
“Được rồi,” Chung Thanh Văn nói, “Tôi dàn xếp thử xem.”
“Được…” Vương Vượng Vượng ngờ nghệch nói, “Cám ơn.”
Sau đó cô ra đi trong sự ngỡ ngàng.
…….
—— Qua vài ngày sau, Chung Thanh Văn báo cho Vương Vượng Vượng biết, đối phó gần xong rồi.
Vì thế cô lại đi qua chỗ anh xem tình hình tiến triển mới nhất.
Công ty XYZ rất nịnh bợ mà gánh vác tất cả chi phí, ngay cả cơm trưa của mọi người cũng bao luôn, phòng thí nghiệm của Vương Vượng Vượng không tốn đồng nào. Vương Vượng Vượng vốn không thích công ty XYZ, cô nghĩ rằng thứ kia bán rất đắt, hoàn toàn không có sự lựa chọn khác rẻ hơn. Lúc ấy, thầy hướng dẫn bảo cô nghĩ cách, cô từng muốn thử mua một số dụng cụ không đắt đỏ, vì thế cô lên mạng tìm được thông tin sản phẩm, nhưng khi gọi điện qua thì bên kia khách sáo trả lời rằng, toàn bộ những thứ cô cần đều đã ngừng sản xuất, vì cung cấp dịch vụ tốt hơn cho người tiêu dùng, họ đã loại bỏ chúng trong mục lục, những thứ còn lại, phòng thí nghiệm của cô chẳng mua nổi cái nào.
Nhưng hiện tại, Vương Vượng Vượng có phần thông cảm với công ty XYZ, bởi vì công ty này bị bán mà còn thay người ta kiếm tiền.
“Đúng rồi,” Vương Vượng Vượng nói, “Còn có một chuyện…”
“Chuyện của cô nhiều thật.”
“Ặc…không có đâu.”
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, Chung Thanh Văn mới là người phiền toái đấy.
Làm người giúp việc giả hầu hạ anh hơn một tháng trời, cô cho rằng mình có tư cách đưa ra đánh giá như vậy.
“Là thế này…” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi mới nghĩ ra, hoạt động này có phải do giáo sư chuyên ngành môi trường đi thẩm định không?”
“Nói thừa.” Dứt lời, Chung Thanh Văn cảnh giác nhìn Vương Vượng Vượng, “Chẳng lẽ không phải…”
“Uhm…” Cô nói, “Chủ đề luận văn của khoa xã hội học chúng tôi là về quan hệ của môi trường và xã hội, vì thế mới cần tiến hành đo lường chất lượng không khí và sông ngòi, nhưng mà…thầy hướng dẫn của tôi không phải chuyên gia về phương diện này… Biết dùng dụng cụ thế nào, nhưng chúng tôi chỉ biết xem số liệu, về phần dụng cụ tốt hay không, cùng với việc so sánh thiết bị trước kia và hiện giờ có ưu thế gì thì không rõ lắm…”
Chung Thanh Văn nhìn chằm chằm Vương Vượng Vượng, nhìn đến mức khiến cô sợ hãi.
“Vì thế cả tổ nghiên cứu môi trường và xã hội của các cô không có ai thành thạo?”
“Ờ…”
“…Tôi thật không nên tin tưởng lời cô.”
“Tôi…” Vương Vượng Vượng nói, “Hôm đó tôi sốc quá nên không nhớ tới chuyện này…”
“Quên đi,” Chung Thanh Văn nói, “Gọi một giáo sư của khoa môi trường là được.”
“Chuyện này chuyện này…” Cô hỏi, “Gọi thế nào? Tùy tiện tìm sao?”
“Trước tiên thu nhỏ phạm vi.” Anh nói, “Mở Weibo xem thử, coi ai thích xuất đầu lộ diện.”
“Thì ra là vậy…”
Thế là Vương Vượng Vượng liền nhoài người về phía Chung Thanh Văn đang lên mạng.
Anh trực tiếp vào trang chủ cá nhân của mình.
Cô phát hiện anh chưa từng đăng cái gì, phía dưới trống rỗng.
“Anh…” Cô nhìn con số bên phải, hỏi, “Sao anh chỉ theo dõi một người…”
“…”
Cô cực kỳ tò mò, lại hỏi: “Người này là ai vậy?”
“…”
“Người đồng sáng lập sao?”
“Không phải.”
“Người lão luyện trong ngành?”
“Không phải.”
“Các loại thông tin Weibo?”
“Không phải.”
“Bạn bè?”
“Không phải.”
“Tôi nói này,” anh nghiêng đầu nhìn cô, “Cô nhiều lời thừa thải nhỉ?”
“Uhm…”
Chung Thanh Văn tìm kiếm “khoa môi trường đại học T” trên Weibo, sau đó hiện ra một số kết quả.
Anh xem qua từng cái một, nhanh chóng tập trung vào một số mục tiêu.
Có một giáo sư hình như rất thích được chú ý. Mỗi ngày đều đăng rất nhiều Weibo, bày tỏ ý kiến của mình, nhưng chẳng có ai bình luận hay chuyển về, ông ta không ngừng đăng bài và bình luận, hơn nữa còn @ sinh viên của mình, hy vọng có người để ý. Chỉ cần có người trả lời một lần, ông ta lập tức theo dõi, hơn nữa còn muốn người kia theo dõi lại. Ông ta càng thích lời nhắn của các nhà nghiên cứu có tiếng, chỉ cần đối phương trả lời một câu, ông ta liền lập tức đăng lên, cho thấy mình đang tương tác với người nổi tiếng. Quan trọng nhất là, giáo sư này, mở cuộc họp ở đâu, ngồi chỗ nào, đều kể lại tất cả.
“Thử ông ta trước xem.” Chung Thanh Văn nói.
“Ừ…”
Chung Thanh Văn xem danh sách những người theo dõi giáo sư này, tìm một vài giáo sư khác của khoa môi trường, coi như dự bị.
Cuối cùng, Chung Thanh Văn tìm giờ làm việc của giáo sư khoa môi trường tại đại học T, sau đó anh xem lịch trình của mình: “Hai giờ trưa thứ sáu, tôi và cô đi một chuyến đến khoa môi trường.”
“Được.” Vương Vượng Vượng nói.
……..
—— Buổi tối sau khi về nhà, Vương Vượng Vượng thử đi tìm Weibo của Chung Thanh Văn, muốn xem người duy nhất anh theo dõi là ai.
Tìm tòi một hồi, cô há hốc mồm.
Không có kết quả.
À…có lẽ là nhớ nhầm tên…
Cô lại nhìn Weibo của mình.
Theo dõi 123 người.
Người theo dõi cô thì nhiều hơn, 1234 người.
—— Vương Vượng Vượng hoàn toàn không nghĩ tới vì Chung Thanh Văn mới vừa đổi nickname.
Hơn nữa, mấy hôm trước anh cũng tùy tiện đổi một lần, bởi vì lúc đầu đăng ký chỉ định nghiên cứu thị trường Weibo một chút, làm qua loa, rất khó nhớ. Không ngờ sau này anh thường xuyên rình coi cô nàng Vương Vượng Vượng kia, nên mới đổi tên mới. Vì thế, nickname cô thấy ban nãy không giống với lời nhắc nhận được theo dõi hồi trước, cô không có chút ấn tượng với cái tên hoàn toàn xa lạ này.