Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Yến tóc tai bù xù, trên khuôn mặt hằn rõ dấu ngón tay, cô ta giống như đã hạ quyết tâm, nói thẳng: “Bây giờ đã là thời đại mới rồi, đế quốc, phong kiến rồi tư bản quan liêu* đã sớm bị lật đổ rồi, mẹ dùng những thứ đó để ép con cũng vô dụng. Cha mẹ phong kiến bóc lột con cái là sai trái, đặt ở đâu cũng bị phê phán!”
*Nguyên văn “三座大山” = “ba hòn núi lớn” (chỉ ba kẻ thù lớn nhất của cách mạng Trung Quốc: đế quốc, phong kiến, tư bản quan liêu)
Từ Lan Anh thiếu chút nữa thở không ra hơi, cởi giày ném Phó Yến, cả người run rẩy: “Đồ lòng dạ ác độc, dám nói đến bóc lột với tao? Nếu lúc trước biết sinh ra một đứa không có lương tâm như mày, tao đã trực tiếp lấy tro sặc chết mày, còn nuôi mày lớn lên làm gì!”
Mắt thấy hai mẹ con lại muốn đánh nhau, Phó Nhiễm đúng lúc lên tiếng cắt ngang: “Mẹ, buổi tối vẫn hấp ba hợp mặt bánh mì ăn ạ?”
Từ Lan Anh trợn mắt nhìn con gái, dứt khoát nói: “Đứa chết tiệt kia, không phải mày muốn phân rõ giới hạn với chúng tao sao? Vậy thì được, sau này mày tự lo đi, của hồi môn cũng tự lo đi, gặp chuyện gì cũng đừng đến trước mặt tao khóc, chúng tao không thèm chút tiền lương của mày, yên tâm đi!”
Nói xong, bà đoạt lấy cái mâm trong tay Phó Nhiễm, lấy mấy cái màn thần bưng ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền!
Phó Nhiễm nhìn trộm Phó Yến, có chút không hiểu được suy nghĩ của cô ta. Từ Lan Anh nuôi cô ta lớn lên, cũng chưa từng ngược đãi cô ta, cần gì phải cắt đứt quan hệ, không qua lại gì với nhau.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Phó Yến ngẩng đầu nhìn cô, kéo ra một nụ cười lạnh, chỉ chỉ bước chân dung của đồng chí chủ tịch treo trên tường, hùng hồn nói: “Bớt dùng loại ánh mắt này nhìn tao, cha mẹ ruột còn không thân thiết bằng cái cọng long. Trời đất bao la cũng không bằng tấm lòng nhân hậu của chủ tịch, có đồng chí chủ tịch ở đây, tao sợ cái gì!”
Phó Nhiễm không nói, vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chị có đồng chí chủ tịch là chỗ dựa, không ai có thể bắt ép chị.”
Phó Yến hừ nhẹ một tiếng, lấy mấy bộ quần áo rồi rời đi, thấy Phó Nhiễm đi ra ngoài, lại lấy đi mấy cái màn thầu trong tủ bát.
Bên này, Phó Hướng Tiền làm cho đến khi trời tối đen mới từ quặng mỏ tan ca. Ông vẫn còn chưa biết chuyện con gái lớn muốn “ở riêng“. Về đến nhà không thấy con gái lớn liền thuận miệng hỏi một câu.
Vừa mới hỏi một tiếng, Từ Lan Anh giống như bị châm lửa, bùng nổ một trận, cuối cùng ngã mông xuống đất khóc lên: “Phó Hướng Tiền, ông nói xem tôi đã làm gì bạc đãi con bé! Tôi nuôi nấng con bé, có quần áo mới thì đều cho con bé mặc trước, còn Tiểu Nhiễm thì bị tôi ném về quê nuôi dưỡng, quần áo cũng là mặc lại của con bé. Vậy mà con bé còn nói tôi thiên vị! Tôi đây là đã tạo ra cái nghiệp gì, sinh ra một đứa như vậy!”
Phó Hướng Tiền cũng không dễ chịu gì, cơm cũng không ăn, ngồi xổm tựa vào khung cửa hút thuốc, khuyên nhủ: “Con gái lớn rồi, tính toán cho bản thân cũng không sai, không giao tiền lương thì không giao... Bà ở bên ngoài đừng nói xấu con gái, con gái sắp phải gả chồng rồi, bị người ngoài biết được sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Nói xong, ông lại nói với Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, cuối tuần này về quê đón bà con lên.”
Phó Nhiễm gật đầu đáp ứng.
Từ Lan Anh không muốn lão bà đến, nhưng thái độ của Phó Hướng Tiền kiên quyết, người lo liệu việc nhà cũng là người đàn ông của bà, bà không muốn cũng vô dụng.
Thời tiết tháng tư thay đổi thất thường, mấy hôm trước còn mưa liên miên, hôm nay trời đã hửng nắng, nhiệt độ cũng cao hơn không ít.
Buổi sáng đi học với Nhan Đông Thanh, Phó Nhiễm chú ý tới anh đã cởi áo khoác ra, thay một bộ quần áo mùa xuân. Áo len làm từ lông dê màu xanh thẫm, phía dưới là một chiếc quần nhung màu nâu, còn trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng.
Người đẹp vì lụa, Nhan Đông Thanh mặc bộ quần áo này, đẹp hơn không ít.