Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ Lan Anh tan làm về nhà thì thấy đứa con gái thứ hai đang ngồi ngẩn ngơ*, cơm cũng chưa nấu, ngẩn người ngồi đó như một kẻ ngốc nhỏ, thuận miệng hỏi: “Ngồi ngốc đó làm gì vậy? Tóc cũng rối như đống rơm, buổi chiều đã làm gì?”
*Nguyên văn “坐炉膛前的小马扎上” = “tọa lòng lò tiền đích Tiểu Mã trát thượng“.
Nói xong, dường như là nghĩ đến cái gì đó, Từ Lan Anh biến sắc, bước nhanh tới chọc trán Phó Nhiễm, hạ giọng nói: “Có phải đã chui vào đống cỏ khô với thằng nhóc Nhan gia không?”
Mặc dù nếp sống bây giờ bảo thủ, trên đường lớn kéo tay cũng có thể bị đội binh lính bắt lại uốn nắn tư tưởng cho đúng, nhưng cho dù là như vậy, những cô gái nhỏ bị dụ dỗ cũng có một đống, củi khô bốc lửa, đống cỏ đất hoang mương rãnh, chỗ nào cũng có thể làm được, phòng cũng không phòng được.
Nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của Phó Nhiễm, Từ Lan Anh không khỏi buồn phiền, trong lúc nhất thời cảm thấy hai đứa con gái mình sinh ra không đứa nào làm cho bà bớt lo. Bà kéo lỗ tai cô vào nhà, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhéo hai cái, tức giận nói: “Con nói thật cho mẹ biết, thằng nhóc Nhan gia có phải đã sờ con, hôn con, chạm vào đũng quần của con hay không?”
Lúc đầu Phó Nhiễm không hiểu chui vào đống cỏ khô là có ý gì, bây giờ nghe Từ Lan Anh nói như vậy, một cỗ huyết khí dân lên, vội vàng phủ nhận: “Không... Không có!”
“Thật sự?”
Phó Nhiễm không ngừng nói: “Thật sự, thật sự.”
Từ Lan Anh kéo người đến bên giường ngồi, cuối cùng cũng làm hết trách của một người mẹ một lần, lải nhải nói rất nhiều với Phó Nhiễm. Tổng kết lại một câu là: Phải bảo vệ đũng quần thật tốt.
“Con xem những người trong viện ở khu vực khai thác mỏ của chúng đi, một đứa con gái chưa kết hôn đã cho người ta chui vào đũng quần, kết quả là có tốt không? Bị coi thường, ở nhà chồng không ngẩng đầu lên nổi!” Từ Lan Anh vuốt ve mái tóc của đứa con gái thứ, giọng điệu cũng ôn hòa: “Con và thằng nhóc Nhan gia đều đã lớn, cho dù là cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đến đâu cũng phải đề phòng. Không cần quan tâm là chàng trai mới lớn hay một người đàn ông đã kết hôn, chỉ cần bên dưới lớn lên, cũng không phải thứ tốt gì!”
Lời nói thô nhưng thật, trên người có thứ đó, sẽ luôn có lúc muốn chui vào lỗ, cho dù là Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Phó Yến tan làm trở về, sắc mặt Từ Lan Anh lạnh lùng, lớn giọng nói: “Còn biết trở về?”
Vẻ mặt Phó Yến không thay đổi, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng nói nhỏ: “Con trở về lấy quần áo.”
Phó Nhiễm trong lòng biết hai người sắp sửa đánh nhau, nhấc mông xuống bếp, nhường vị trí cho Phó Yến, tự mình đi ra ngoài bắc nồi khuấy cháo.
Không ngoài dự đoán, không bao lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng mắng chửi đứt quãng của Từ Lan Anh và tiếng khóc nhỏ nhẹ của Phó Yến. Cặp mắt ti hí của chị Lưu ở phòng bên cạnh liên tiếp nhìn vào nhà cô, trong tay cầm cái mẹt, vừa thả bánh ngô vào nồi hấp, vừa nháy mắt hỏi thăm: “Sao thế Tiểu Nhiễm, Yến Tử với mẹ em có mâu thuẫn à?”
Phụ nữ không khu mỏ này không ai là không lắm miệng. Mặc dù Phó Yến có chút ích kỷ, trong đầu chỉ luôn tính toán cho bản thân, nhưng Phó Nhiễm cũng không muốn nói xấu cô ta. Nếu kể cho người ngoài biết, còn không phải là bị nói xấu lung tung sao.
Chị Lưu cách vách hỏi lại, Phó Nhiễm ngẩng đầu, lộ ra vẻ ngơ ngác quen thuộc: “Chị, em không biết, nếu không chị vào hỏi một chút?”
Chị Lưu cười mỉa, hàm ý nói: “Tiểu Nhiễm, em phải học chị em nhiều.”
Học Phó Yến cái gì?
Phó Nhiễm lắc đầu, nghe bên trong không còn âm thanh nữa mới đi vào.