Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 41: Chương 41: Tấn công bất ngờ (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Biết cô mấy cân mấy lượng, Nhan Đông Thanh không hy vọng cô có thể hiểu, lần lượt giảng cho cô các đề bài trong sách số học.

Phó Nhiễm nghe đến choáng váng, nhưng không quên nịnh nọt.

“Hoàng thượng nói đúng... Hoàng thượng thật lợi hại, chờ ngài trở về, nhất định sẽ là một nam nhân lợi hại nhất Đại Ngụy...”

Phụt. Đèn trên đầu đột nhiên tắt.

Phó Nhiễm không biết có phải mình nịnh nọt quá giả hay không, giả đến mức khiến ông trời cũng nhìn không nổi, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Hoàng thượng, lại mất điện...”

Nguồn năng lượng hiện nay có hạn, mất điện là chuyện thường xuyên, có đôi khi mất đến hai ba ngày.

Bên ngoài trời đã tối, phòng của Nhan Đông Thanh ở phía bên trong, lại không có ánh sáng, nên không thể tiếp tục làm bài tập.

Phó Nhiễm muốn lấy lại sách: “Hoàng thượng, thần thiếp về trước...”

Cô vừa mới dứt lời, khuôn mặt Nhan Đông Thanh đột nhiên áp sát vào cô, giây tiếp theo liền ở trong bóng tối hôn cô một cái.

Căn phòng tối om, thích hợp để làm chuyện xấu, môi rồng của Nhan Đông Thanh vẫn còn đặt trên môi cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt của cô, dường như không biết phải làm thế nào, chỉ biết ép trên môi cô, không ngừng cọ.

Cơ thể Phó Nhiễm cứng đờ không dám nhúc nhích, lòng bàn tay chảy ra đầy mồ hôi.

Là muốn thị tẩm sao...

Ở Đại Ngụy, sau khi biết cô muốn tiến cung, Phó thái phó đã mời một lão ma ma từ trong cung đến, không chỉ dạy cô lễ nghi mà còn dạy cô cách phải hầu hạ Hoàng đế như thế nào cho tốt.

Mặc dù lúc ấy là để chuẩn bị cho tương lai, nhưng cô vẫn chỉ là một con nhóc, mà Hoàng đế cũng chỉ mới hơn mười tuổi.

Lão ma ma nói cho cô, nếu một ngày nào đó Hoàng đế muốn đến, cô nhất định phải phối hợp, phải thuận theo, phải phát huy hết mức sự mềm mại nhu mì của một nữ nhân.

Phó Nhiễm vẫn không hiểu, nữ nhân rốt cuộc là phải làm thế nào để mềm mại như một vũng nước, cô dám chắc, đến lúc đó cô sẽ cứng như một tảng đá ngang bướng.

Cũng may Nhan Đông Thanh chưa đến mức muốn, rất nhanh đã buông cô ra. Một đôi mắt đen nhánh, trong veo như nước, không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng cô có cảm giác Nhan Đông Thanh có chút ngượng ngùng, dường như không dám nhìn thẳng vào cô, ép buộc bình tĩnh phân phó: “Lui xuống đi.”

Phó Nhiễm gãi đầu, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra*, khóe mắt liếc nhìn Hoàng đế, phát hiện anh đã xoay người sang chỗ khác, đang nhìn chằm chằm vào quyển “Than đá và điện lực”, nghiêm túc giống như người vừa rồi chủ động hôn môi là cô.

*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn [摸不着头脑] (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

“Vậy thần thiếp xin cáo lui...”

“Được.”

Khoác cặp sách trên vai, Phó Nhiễm nhanh chân chạy về nhà, khuôn mặt đỏ bừng, môi lúc nãy bị cọ còn tê dại, trong lòng vừa ướt át vừa bồn chồn.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.