Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Quế Hương làm như không trông thấy, Nhan Đông Thanh nhìn đến mí mắt nảy lên một cái, bất động thanh sắc buông đũa xuống, không có tâm trạng để ăn tiếp.
“Chú, thím.” Phó Nhiễm đưa chiếc ghế gấp nhỏ nhường cho Phó Hướng Quốc ngồi: “Con tới đón Bà vào trong thành phố, chiều nay chú đánh xe ngựa đưa chúng con đi một chuyến.”
Ngay khi Phó Hướng Quốc vừa định trả lời, liền nghe Vương Quế Hương không mặn không nhạt nói: “Mất nữa ngày sẽ bị trừ một công, chúng ta cũng không được như bác hai nhà mấy người, đến tháng sẽ được phát lương, còn được tiền trợ cấp ở mỏ, nếu chúng ta không đi làm, ai nuôi chúng ta đây.”
Mười điểm công mới được tính thành một công, người đàn ông trung niên như Phó Hướng Quốc mỗi ngày có thể làm được từ hai đến ba công, kế toán của đội sản xuất thống nhất ghi sổ, chờ cuối năm trong đội sẽ đến trạm bán lương thực lúc đó có tiền mới tính toán đến việc trả công cho các thành viên trong xã.
Nếu năm nào thu hoạch tốt, một công có thể được trả một xu, khi nào thu hoạch kém, một công còn không được đến năm phân tiền.
Phó Hướng Quốc là người không có chủ kiến, trong nhà dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều do Vương Quế Hương quyết định. Phó Hướng Quốc nghe Vương Quế Hương nói như vậy, nhíu mày nói: “Thím của con nói đúng đó, bây giờ trong đội chính là thời điểm bận rộn, chú không thể rời đi, lại nói…buổi chiều trong đội phải dùng xe ngựa để đi kéo phân bón, chú cũng không thể mượn xe ngựa được.”
Phó Nhiễm nghe vậy liền cười lạnh, cũng không muốn tranh luận với bọn họ, vẻ mặt ngây thơ quay sang nói với Nhan Đông Thanh: “Gia đình Bà khá tốt, có đồ ăn lại còn có màn thầu lớn, phòng ở cũng lớn, anh ba, không bằng chúng ta ở lại đây chơi mấy ngày đi, chờ đến khi chú hết bận rồi chú sẽ đưa chúng ta đi, dù sao thì chúng ta cũng không gấp mà.”
Nhan Đông Thanh gật đầu phụ họa nói: “Sau khi ăn cơm xong cháu sẽ đến bưu cục gọi điện thoại báo cho họ một tiếng.”
Phó Nhiễm lại hỏi Bà Hạ: “Bà ơi, con ở đây với bà mấy ngày được không ạ?”
Bà Hạ từ nhỏ đã yêu thương Phó Nhiếm, cười vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi, cháu ngủ cùng với bà, đứa nhỏ này cùng với Nhị Đản sẽ ngủ trên giường đất, trong nhà có đủ chỗ.”
Đánh rắn xong véo bảy tắc, Vương Quế Hương vừa nghe hai đứa nhỏ này muốn ở lại đây vài ngày, cảm giác thịt cũng muốn đau, tuổi này thân thể khỏe mạnh, hai đứa trẻ này một bữa phải ăn đến một cân thức ăn, một ngày hai cân, hai ngày bốn cân, ba ngày sáu cân,…
Trong lòng thầm tính toán, Vương Quế Hương đứng ngồi không yên, nháy mắt ra hiệu với chồng mình: “Cha của con béđang chờ đưa bà vào thành phố để báo hiếu, chúng ta cũng không thể làm chậm trễ… buổi chiều con và Hồng Hồng đi cấy mạ, anh nhanh chạy qua nhà Chú Hai mượn lừa, đánh xe lừa đưa bọn họ về, xe lừa mặc dù hơi chậm nhưng ăn xong liền khởi hành sớm có lẽ đến tối là có thể quay trở lại.”
“Được! Được!” Phó Hướng Quốc cũng xót đồ ăn của nhà mình. Thở dài buồn thiu nói: “Mẹ, vẫn là anh cả có bản lĩnh, mẹ ở cũng anh vẫn là tốt hơn so với con, cũng đừng trách con không có lương tâm, là anh cả nhất quyết đón mẹ về để báo hiếu.”
Bà Hạ trong lòng như gương sáng dường như đều hiểu rõ, cũng không tiếp lời.
Phó Hướng Quốc chép miệng, trên mặt đột nhiên liền nóng lên, cũng không có mặt mũi nói gì thêm nữa.
Phó Nhiễm lay chuyển ánh mắt, ra vẻ không biết hỏi Bà Hạ: “Bà ơi, hộ khẩu của bà ở nông thôn, đến cuối năm trong đội phân lương thực, đều để lại cho chú đúng không?”
Nghe vậy, Vương Quế Hương hung hăn liếc xéo cô một cái, sao bà ta trước kia không phát hiện ra nha đầu chết tiệt này có nhiều ý đồ xấu như vậy.