Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tiểu Nhiễm vừa nhắc bà nhớ,…Hướng Quốc, xuống dưới hầm và mang thức ăn của nữa năm sau lên đây, đêm bỏ lên xe lừa để chở vào thành phố, sau này trong đội phân lương thực hai vợ chồng con cũng đều để đó để mang đến chỗ anh cả con.”
Đội sản xuất đối với người già hay trẻ nhỏ đều đối xử bình đẳng, không quan tâm là có thể làm việc tính điểm công không, đến cuối năm đều sẻ chia lương thực theo phương pháp hai phần bốn phần, hai phần ngũ cốc tinh chế, bốn phần khoai lang và bắp, bốn phần cao lương.
Năm vừa rồi ngũ cốc thô và hạt mịn được thêm một phần, Bà Hạ có thể được phân hơn hai trăm cân lương thực, bà cũng không ăn nhiều lắm, ít nhất có đến một nữa đã vào túi của Vương Quế Hương.
Vừa nghe Bà Hạ nói như vậy, sắc mặt của Vương Quế Hương trở nên khó coi, khuôn mặt kéo dài, túm lấy Đại Nha liền đánh: “Quỷ đòi nợ, không biết làm gì, chỉ biết ăn, không ăn chết mày.”
Đại Nha đột nhiên bị đánh, vẫn ngầm nói riêng với Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, mẹ của em tính khí không tốt, nhưng cũng không phải có ý gì xấu, chỉ là nói lời nói khó nghe…”
Phó Nhiễm thu dọn quần áo cho Bà Hạ, ngẩng đầu mỉm cười: “Chị biết, Thím đều là vì ba người chị em các em, mẹ của ai cũng đều vì con của họ, chị không sao đâu.”
Đại Nha hổ thẹn cuối đầu, cúi xuống giúp thu dọn đồ đạc: “Đừng quan tâm họ gây rắc rối ra sao, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, đối với chị, em chính là em gái.”
Phó Nhiễm nắm lấy tay cô ấy: “Tại sao em lại không đi học nữa, chị nhớ thành tích học tập của em tốt hơn chị rất nhiều.”
Đại Nha mím môi cười: “Mẹ của em nói học nhiều cũng không có tác dụng gì, chính là nếu em thi đậu vào trường trung chuyên, không biết khi nào mới có thể quay trở lại làm việc, mẹ em nói thời gian đó còn không để em làm việc kiếm mấy năm điểm công sau đó tìm một gia đình rồi gả chồng...”
Nói đến đây Đại Nha khẽ thở dài, không phải cô ấy không cảm thấy mất mát, cô ấy cũng muốn mình được giống như những cô gái sống trong thành phố, là một cô nương với hai bím tóc xinh đẹp, sạch sẽ linh động, đâu giống như cô ấy bây giờ cả ngày dơ bẩn, ngay cả một bộ quần áo mới cũng không dám nghĩ tới.
Hai chị em đang nói chuyện thì Vương Quế Thanh đi vào, lời nói không tốt lắm: “Nha đầu chết tiệt kia, suốt ngày lười biếng, mấy giờ rồi còn không đi cấy mạ.”
Đại Nha sợ lại bị mẹ đánh, vội vã xuống gường, nhanh như chớp chạy không thấy bóng người, thậm chí không kịp nói lời từ biệt với Phó Nhiễm.”
Bên ngoài, Nhan Đông Thanh trèo từ mái nhà xuống, đã sửa xong ngôi nhà vách đất của Bà Hạ, sau đó giúp Phó Hướng Quốc mang lương thực từ hầm từng thùng lại từng thùng lên, lúa mạch, bắp, cao lương được đựng ở trong ba cái túi da rắn
Bên này Bà Hạ đang cuộn chăn bông, Phó Hướng Quốc lên xe lừa, quất roi đánh xe tiến vào thành phố, khung xe không lớn lắm, lại chở không ít đồ, Phó Nhiễm đơn giản ngồi lên xe đạp của Nhan Đông Thanh đi trước.
Nửa túi rau được buộc lên ghế sau xe đạp, Phó Nhiễm co ro ngồi lên xà ngang phía trước xe, hai chân đung đưa, lắc lư sợ mình bị rớt xuống.
“Anh ba, ngài chậm lại một chút đi.”
“Mau đỡ thiếp một chút.”
“Ai nha, thiếp sắp ngã rồi.”
Nhan Đông Thanh chân còn chưa đủ dài, đi xe vốn dĩ đã không ổn định, người ngồi trên xà ngang lại ngồi vặn vẹo không thành thật, đều vài lần suýt ngã.
“Câm miệng.” Nhan Đông Thanh chịu không nổi nữa liền vỗ một cái vào trán cô, ngăn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lải nhải của cô lại: “Nàng còn nói thêm một câu nữa, Trẫm liền ném nàng xuống đất.”
Lỡ chọc giận mặt rồng, Phó Nhiễm không dám hé răng, hai tay nắm chặt tay lái, hy vọng nhanh chóng về đến nhà.
Đột nhiên dưới bụng liền quặng đau, cô cứng đờ người mẫn cảm nhận ra có một dòng nước nóng nhỏ từ bụng truyền xuống.
“Anh ba…”