Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 36: Chương 36: Nương Nương nuôi lợn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhan Đông Thanh đi về phía một người phụ nữa mặc áo khoác bông và quàng khăn đen, hỏi bằng một giọng nói chỉ ba người có thể nghe thấy: “Trong nhà chị có thịt không?”

Người phụ nữ lắc đầu, cũng thì thầm: “Nhà tôi có bột ngô, được không? Tôi có thể bán cho cậu mười cân.”

Bọn họ không thiếu gạo hay bột, Nhan Đông Thanh liền kéo Phó Nhiễm bỏ đi.

Phó Nhiễm có chút kích động, mong chờ nói: “Anh ba, thần thiếp đi hỏi cho.”

Nhan Đông Thanh gật đầu, bảo cô đi tìm hiểu.

Trong nhà những người nông dân này cũng không có đủ thịt, chứ đừng nói lấy ra bán. Phó Nhiễm hỏi mấy người, đều chỉ bán thóc bán hành tỏi. Lúc cô sắp nản chí thì nhìn thấy có mấy người thành phố đang vây quanh một ông cụ thương lượng cái gì đó.

Phó Nhiễm đến gần, lỗ tai nghe được mấy chữ “đội sản xuất”, “dê núi cái”, Nhan Đông Thanh hiển nhiên cũng nghe được, đi tới.

Bên này, thái độ của ông lão rất kiên quyết: “Năm mươi đồng cả con, muốn phân chia thế nào tùy các người, tôi mặc kệ.”

Một người đàn ông trung niên đeo kính trong đó khó xử nói: “Tôi chỉ cần hai cân, không cần nhiều như vậy. Sao ông không làm thịt rồi bán?”

Làm thịt bán? Nói thật nhẹ nhàng. Bây giờ cũng không phải mùa đông khắc nghiệt, bán không hết để vài ngày cũng không hư. Nếu như làm thịt, không ai mua thì làm thế nào để bảo quản?

Ông cụ hừ một tiếng, phiền nhất là những người trong thành phố, không kiên nhẫn nói: “Vẫn là câu nói lúc nãy, các người muốn mua thì tự chia ra, không thì thôi.”

Chín hào một cân thịt dê, một con dê hơn năm mươi cân. Nếu ba người chia nhau thì trung bình mỗi người phải bỏ ra mười mấy đồng.

Người đàn ông trung niên đeo kính là một người thông minh. Cân nhắc đến việc tốn mười mấy đồng, chi bằng nhịn thêm một vài ngày chờ cửa hàng thực phẩm cung cấp thịt lợn. anh ta có thể dậy sớm đi mua hai cân thịt ngon, so với ăn thịt dê còn tốt hơn!

Nghĩ như vậy, người đàn ông trung niên cầm túi tiền da rắn rời đi, hai người khác thấy anh ta đi rồi cũng không muốn mua nữa. Thịt dê cũng không tệ, chỉ là một năm vất vả tiết kiệm, ai lại nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy mua thịt chứ!

Ông lão là nhân viên chăn nuôi của đội sản xuất. Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta nào nỡ bán dê đi. Thấy mấy người thành phố không có ý định mua nữa, ông lão ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, tính toán trở về đội sản xuất, nếu đội trưởng có hỏi, ông ta sẽ nói không có người mua.

Dắt tẩu hút thuốc vào lưng quần, ông lão đang muốn rời đi liền bị Nhan Đông Thanh gọi lại.

“Ông lão, cháu muốn mua dê của ông.”

Ông lão sửng sốt, nhìn hai đứa trẻ trước mắt, thấp giọng nói: “Tiểu đồng chí, tôi muốn bán cả con. Nếu người lớn trong nhà bảo đi mua thì trở về nói người lớn một tiếng, một cân hai cân tôi không bán đâu.”

Nhan Đông Thanh nói: “Cháu mua cả con.”

Ông lão lại sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ đánh giá Nhan Đông Thanh, Phó Nhiễm ở bên cạnh vội vàng nói: “Trong nhà có việc nên người lớn để cho cháu và anh ấy đi xem một chút.”

Ông lão lập tức hiểu ra, trên mặt cũng nở một nụ cười: “Là làm tiệc cưới phải không?”

Trong thành phố không thể so với nông thôn, vé dầu vé thịt hết tháng sẽ mất đi hiệu lực, muốn dự trữ cũng không được. Nhà ai nếu có tiệc mừng thì phải tới nông thôn tìm cách mua chút lương thực, dầu, gạo.

Phó Nhiễm cười ngọt ngào với ông lão: “Vâng! Là tiệc cưới!”

Cô gái nhỏ trong sáng xinh đẹp, vừa nhìn đã cảm thấy yên tâm, ông lão cũng không hỏi thêm nữa, nói muốn dẫn hai người đến đội sản xuất.

Phó Nhiễm bối rối. Phía trên nghiêm cấm làm ăn riêng, khai hoang hơn mười thước đất trước và sau nhà, nuôi một con gà mái cũng phải giấu diếm tư bản chủ nghĩa. Tại sao đội sản xuất còn cầm đầu đi trục lợi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.