Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy lúa mạch vào đậu nành đang dần cao lên, chỉ cần chín thì bọn họ không sợ không có lương thực, nhưng mà vẫn không có thịt để ăn. Sau khi liên tục ăn mấy bữa cải trắng xào củ cải, Nhan Đông Thanh bắt đầu nổi tính tình, kén cá chọn canh.
“Sao thái cải trắng thành miếng lớn như vậy?”
“Màn thầu hấp như cục đá, Phó Nhiễm, rốt cuộc nàng có thể hấp được không?”
“Không bỏ dầu, hiện tại ngay cả muối cũng không bỏ à?”
Phó Nhiễm tức giận ném muôi xuống: “Hoàng thượng, về sau ngài vẫn nên ăn cám trộn rau trong nhà đi.”
Nhan Đông Thanh không mở miệng, cúi đầu ăn hai cái bánh bao.
Sau buổi lao động tối thứ bảy, anh gọi Phó Nhiễm lại: “Sáng mai 5 giờ dậy, đứng ở cửa chờ trẫm.”
Phó Nhiễm chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Ngài muốn mang thiếp đi làm cái gì vậy?”
Nhan Đông Thanh liếc nhìn cô, nói: “Mua thịt.”
*Kịch nhỏ:
[Phó Nhiễm: “Hoàng Thượng, ngài không phải mang thần thiếp tới mua thịt à? Vì sao cho thần thiếp một con dê…”
Nhan Đông Thanh: “Là dê cái.”
Phó Nhiễm: “Thế thì sao?”
Nhan Đông Thanh: “Nàng cứ nuôi đi, về sau có thể sinh dê con.”]
Năm giờ đầu xuân, tờ mờ sáng, phụ nữ trong nhà lục tục rời giường, tiếng nhóm lửa nấu cơm, nói chuyện phiếm không ngừng vang lên.
Phó Nhiễm mặc mặc quần áo đi giày, cầm bàn chải đánh răng ngồi chồm hổm trước cửa đánh răng.
Từ Lan Anh đứng trước bếp khuấy cháo, gọi cô: “Dậy sớm như vậy làm gì?”
Phó Nhiễm đã sớm suy nghĩ tốt, không chút hoang mang phun nước súc miệng, quay đầu lại nói: “Nhan Đông Thanh sẽ dạy con học tiếng Anh, tiếng Anh của con quá kém, không thể theo kịp lớp học.”
Nói xong, cô đặt bàn chải đánh răng xuống, cơm cũng không kịp ăn đã nhanh như chớp chạy đi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ Lan Anh bất giác nhíu mày.
Hai đứa trẻ lớn một chút chơi với nhau cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà, đứa con gái này của bà há miệng là Đông Thanh, ngậm miệng cũng là Đông Thanh. Quan hệ tốt quá mức không thể không làm cho người mẹ là Từ Lan Anh cảnh giác lên.
Vài năm nữa đứa con gái thứ hai này sẽ đến tuổi lấy chồng, một đứa con gái một đứa con trai suốt ngày đều ở chung với nhau thì ra cái thể thống gì. Ngộ nhỡ thừa dịp người lớn không ở nhà chui vào đống cỏ rơm thì đến lúc người người chịu thiệt là nhà của Tiểu Nhiễm cô!
Trên đường lớn ở ngoại ô, Nhan Đông Thanh dẫn theo Phó Nhiễm một hơi chạy vài dặm đường. Sau khi ra khỏi thành phố, tầm nhìn được rộng mở hơn. Vùng đất nông nghiệp rộng lớn xanh tươi, xa hơn về phía đông là một vùng nông thôn. Xa xa nhìn lại, những ngôi nhà thấp bé được xây bằng gạch rải rác ven hai bên của đại lộ.
Phó Nhiễm phát hiện, trên đường cũng có người đi về hướng đông giống bọn họ, bên hông đeo túi da rắn, còn có người đạp xe đạp. Lúc hai ánh mắt đối diện nhau, mỗi người đều tự tránh đi, trong lòng hiểu rõ, không bắt chuyện tiếp tục đi tiếp.
“Anh ba, chúng ta đang đi đâu vậy?” Phó Nhiễm kéo tay áo Nhan Đông Thanh, cô nhỏ giọng hỏi.
“Đến trấn Trữ Tập.”
Nhan Đông Thanh đi đến trấn Trữ Tập, quen thuộc dẫn Phó Nhiễm đi chợ.
Tuy rằng có văn kiện của Đảng phê xuống nghiêm cấm buôn bán tư nhân, nhưng những nông dân lớn tuổi từ lâu đã ăn từ núi, uống từ sông, trước và sau nhà đều có vườn rau, sống qua ngày có thể dự trữ một chút trứng gà. Trong thành phố còn chặt chẽ được một chút, còn ở nông thôn thì không, cũng không có cách nào để quản, cuộc sống khó khăn thì không phải...
Nói là chợ, nhưng thật ra cũng là làm ăn bí mật thôi. Tư tưởng giống nhau gặp nhau, không ai hét to, ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt đều không có cái gì. Phó Nhiễm cẩn thận nhìn liền chú ý tới một người đàn ông ăn mặc sạch sẽ đang nói chuyện với một anh nông dân, cũng không biết đã nói gì, rất nhanh đã theo anh ta rời đi.