Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô vốn dĩ chính là ‘con dâu nuôi từ bé’ của Nhan Đông Thanh!
Phó Nhiễm mặc kệ cô ta, nhắc nhở nói: “Ba bảo chị xuống dọn thức ăn, chị có xuống không? Làm nhanh lên, để tôi còn mang đi cho bà nội.”
Điều kiện y tế ở thành phố rốt cuộc tốt hơn ở nông thôn nhiều. Ở bệnh viện vài ngày, bệnh suyễn của bà Hạ đã không còn tái phát nữa, bác sĩ phụ trách giường bệnh thấy bà đã khá hơn thì bắt đầu đuổi bà xuất viện, nói bà gia tăng gánh nặng chữa bệnh cho người dân thành thị.
Trong hai ngày qua, Phó Hướng Tiền vô cùng lo lắng, mẹ ông xuất viện vốn là chuyện tốt, nhưng phải cho bà ở đâu mới được?!
Từ Lan Anh nói thế nào cũng không muốn đón bà Hạ vào nhà ở.
“Phó Hướng Tiền, không phải tôi ích kỷ, mà là trong nhà đã chật chội lắm rồi! Chính ông nhìn xem nhà mình đi, Yến Tử và Nhiễm đều sắp lớn rồi mà vẫn còn phải ngủ cùng hai vợ chồng chúng ta, nếu lại đón mẹ ông về… Chẳng lẽ lại chen chúc vào phòng mình ngủ?!”
Căn phòng bé bằng cái lỗ mũi, để một cái giường, một cái bàn, một cái tủ đứng gãy chân, ô cửa sổ bằng đồng rách nát…
Phó Hướng Tiền sầu nhíu mày, bật lửa lên châm điếu thuốc, chần chờ nói: “Thật sự không được…”
Ông ấy vẫn còn chưa nói xong liền nghe thấy Phó Yến nhẹ giọng nói: “Đón bà nội về nhà đi, bà lớn tuổi rồi, ở nhà chú nhỏ suốt ngày bị khinh bỉ… Nhà máy có thông báo mới, con được chọn đi học nghề, chờ sau khi đi làm liền xin vào ở ký túc xá, giường đất để cho bà ngủ.”
Nghe vậy, Phó Hướng Tiền vui mừng, cười nói: “Vẫn là Yến Tử hiểu chuyện, là đứa bé hiếu thảo! Bà nội con không uổng công thương con!”
Phó Yến nhoẻn miệng cười: “Con cũng là nghĩ tới gia đình mình, người quặng mỏ lắm miệng lắm lời, chú nhỏ thím nhỏ không muốn ở với bà nội nữa, nếu nhà mình lại mặc kệ, công nhân quặng mỏ sẽ nói nhà mình như thế nào đây?”
Một lời khiến người trong mộng bị đánh thức, Từ Lan Anh vỗ đùi: “Đúng vậy, hai đứa con gái nhà mình sắp lớn rồi, nếu mang tiếng nhà ta lại hỏng bét thì về sau hai đứa nó sao kiếm được nhà chồng!”
Phó Nhiễm ở một bên dựng thẳng lỗ tai nghe ba người nói chuyện, cũng không chen mồm vào, cô hơi kinh ngạc, từ khi nào Phó Yến trở nên hiếu thuận như vậy. Bình thường Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh không ở nhà, cô ta luôn miệng gọi thẳng bà Hạ là lão bà chết tiệt.
Hôm nay bà Hạ xuất viện, Phó Hướng Tiền xin nghỉ ở quặng mỏ, sau đó đưa bà Hạ về nông thôn trước, không biết ông ấy thương lượng với Phó Hướng Quốc như thế nào mà hai vợ chồng Phó Hướng Quốc đồng ý ở với bà Hạ một thời gian, chờ sau khi Phó Yến xin đến ký túc xá thì lại tới đón bà Hạ vào trong thành phố ở.
Trong lòng Phó Yến đương nhiên có tính toán của mình, trước mắt cô ta có công việc, mặc dù mới chỉ là học việc, lương một tháng là mười lăm, mười sáu tệ, thậm chí chỉ có vài tệ một tháng, nhưng cô ta vẫn có thể tiết kiệm được một khoảng tiền.
Sau khi xin vào ở ký túc xá, cô ta sẽ chuyển phiếu lương thực của mình tới nhà ăn của mỏ, tự mình ăn tự mình ở, lại để dành một số tiền đặt mua hai bộ quần áo tươm tất. Phó Nhiễm và Phó Thanh đừng mơ kéo cô ta nữa, nuôi em trai em gái là chuyện của cha mẹ, không liên quan đến cô ta.
Từ Lan Anh còn không biết Phó Yến tính toán, gặp người liền khen con gái nhà bà hiểu chuyện, nhân tiện lại hỏi thăm người khác, xem trong quặng có người nào làm mai cho con gái bà không.
Mấy ngày này Phó Nhiễm vẫn như ngày thường, tan học hàng ngày thì nhân lúc không có ai lén vào Phượng Loan Cung nhìn đậu nành và lúa mạch của cô, sau đó lại báo cáo cho Nhan Đông Thanh biết.