Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mua những thứ này ở chợ đen không hề rẻ, lúa mạch tám xu, đậu nành bảy xu sáu, chỉ mấy cân hạt giống đã tiêu hết gần năm tệ. Phải biết rằng, cơm trắng và mì gạo trạm lương thực cung cấp cũng chỉ mới có một xu tám một cân.
Nhan Đông Thanh cúi đầu nhìn đôi tay đỏ bừng vì giặt quần áo của cô, cầm lên nhìn, nhíu mày nói: “Nhà Phó Hướng Tiền để nàng giặt quần áo?”
Mới đầu xuân, nước máy vẫn còn rất lạnh, tay Phó Nhiễm vốn dĩ đã lạnh, sau khi được Nhan Đông Thanh ủ ấm, cô cảm thấy tê tê khó chịu, muốn tránh ra nhưng không được.
“Thần thiếp lại không thể chỉ ăn cơm trực được, cũng phải làm việc gì đó.”
Nhan Đông Thanh cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Mang quần áo bẩn lại đây, trẫm giặt cho nàng.”
Long ân mênh mông cuồn cuộn, Phó Nhiễm ngây dại, nhất thời không phản ứng kịp.
“Choáng váng? Mau đi.” Nhan Đông Thanh giơ tay búng trán cô.
Phó Nhiễm trong lòng cảm kích, vội ngồi xổm xuống hành lễ với Nhan Đông Thanh, vui vẻ nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nói xong, nhanh như chớp chạy về.
Không đến hai phút, cô đã quay lại, từ khung cửa thò đầu vào: “Anh ba, ngài giúp thiếpbê chậu gỗ lên, một mình thiếpbê không nổi.”
Hai người một người vò quần áo, một người đứng bên cạnh đập, rất nhanh đã giặt xong.
Trời còn sớm, Phó Nhiễm nhỏ giọng nói: “Anh ba, chúng ta đi vào trông hạt giống đi?”
Nhan Đông Thanh nhìn thời gian, gật đầu nói được.
Sau khi đi vào, Nhan Đông Thanh rải hạt vào trong hố, Phó Nhiễm vào phòng bếp kiểm kê vật dụng hiện có, ghi nhớ những thứ còn thiếu, sau đó phát hiện một vấn đề.
Lương thực rau dưa không có bọn họ có thể tự mình trồng, thịt không có thì phải làm sao?
Ngày hôm qua đun thịt kho tàu cho bà Hạ, vẫn còn thừa nửa bát ở trên bệ bếp, mà đó đã miếng thịt heo tươi cuối cùng còn lại, nếu về sau không còn thịt tươi bọn họ chỉ có thể ăn thịt khô, chờ ăn hết thịt khô rồi vậy sẽ không còn có thịt để ăn nữa.
Phó Nhiễm từ từ thở dài.
Nhan Đông Thanh quay đầu nhìn cô: “Thở dài cái gì?”
Phó Nhiễm chống cằm ngồi trên sô pha, lại thở dài: “Hoàng thượng, thần thiếp cuối cùng cũng hiểu không bột đố gột nên hồ* là như thế nào.”
*Không bột đố gột nên hồ có nghĩa là: Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn
Nghe vậy, Nhan Đông Thanh khẽ cười một tiếng: “Không gạo và mì là sự thật, còn nữ nhân thông minh thì… Nơi này không có.”
“Hoàng Thượng…” Phó Nhiễm quay đầu đi, ném cho anh một cái sườn mặt: “Ngài còn như vậy, thần thiếp không muốn nói chuyện với ngài nữa.”
“Ai cho nàng lá gan, dám không để ý tới trẫm.” Nhan Đông Thanh ném cái cuốc, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, lấy tay dính bùn véo mặt cô: “Ừm?”
Phó Nhiễm không thích Nhan Đông Thanh như vậy, chỉ biết lấy cái giá hoàng đế tới áp cô.
Nhưng mà lần nào dùng cũng đều thành công.
Anh mới nói xong, Phó Nhiễm liền nản: “Thần thiếp không dám…”
Nhan Đông Thanh lắc đầu, hiển nhiên không tin cô là thật không dám, lại hỏi cô: “Trừ không có gạo và mì thì không còn cái gì nữa?”
Phó Nhiễm vội nói: “Không có thịt, về sau thần thiếp chỉ có thể luộc cải trắng cho ngài ăn.”
Có lẽ do thiếu thịt ăn quá mức nghiêm trọng, Nhan Đông Thanh nhăn mày lại, nói với cô: “Để trẫm nghĩ cách.”
Hai người không dám ở bên trong quá lâu, canh chuẩn thời gian, ra ngoài trước giờ tan tầm của Nhan Lập Bản và Liêu Quyên.
Phó Nhiễm mang thịt kho tàu còn thừa ngày hôm qua ra, trộm ăn cơm xong ở nhà Nhan Đông Thanh mới về nhà mình.
Phó Yến mắt sắc ngày lập tức thấy khác thường: “Phó Nhiễm, sao trên miệng ăn lại có dầu?”
Tim Phó Nhiễm lộp bộp một cái, cố gắng trấn định nói: “Nhan Đông Thanh cho một miếng tóp mỡ.”
Tháng này của hàng thực phẩm thuộc quẳng mỏ mãi vẫn chưa cung cấp thịt heo, cho nên đã rất lâu rồi Phó Yến không được ăn thịt, ngoài miệng không khỏi nói móc vài câu: “Sau em có thể như vậy, đồ nhà người khác cho em cứ thế mà ăn à? Suốt ngày chơi với em trai Đông Tuyết, chị thấy em nên làm con dâu nuôi từ bé cho nhà đó đi!”