Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ra khỏi ngân hàng, Phó Nhiễm vẫn còn cảm thấy hoa mắt với cuốn sổ tiết kiệm trong túi, luôn cảm thấy quá đơn giản.
“Anh ba, cứ như vậy mà được 2500 tệ à?”
Cứ lấy Phó Hướng Tiền làm ví dụ, tiền lương một tháng là 35 tệ, giả sử không ăn không uống thì cũng phải tiết kiệm năm, sáu năm mới có nhiều tiền như vậy!
Tuy rằng Nhan Đông Thanh cũng thấy không đúng lắm, nhưng vẫn nói: “Khách hàng mà ngân hàng thu mua vàng chính là nhân dân cả nước, trẫm đã hỏi thăm rồi, khác với việc bán lại tranh và thư pháp cổ, bán vàng không phạm pháp.”
Nghe vậy, Phó Nhiễm yên tâm không ít, lại hỏi: “Có tiền rồi, thư giới thiệu để mua xe kéo không có thì ít nhất vẫn phải có chứng minh do nhà máy hoặc là công xã cấp. Với lại hạt giống, cũng không dễ mua lắm…”
Thấy thùng gạo và mì sắp thấy đấy, nếu không nghĩ ra cách để mua lương thực thì phải trở về trước giải phóng!
Nhan Đông Thanh quay đầu lại nói: “Chuyện hạt giống thì dễ rồi, mua mấy cân từ chỗ chợ đen, còn xe kéo thì… Để trẫm nghĩ lại cách.”
Ngân hàng, cán sự Trịnh nhét vàng vừa mới mua được về vào trong két, cầm chiếc cặp công văn không mới cũng không cũ lên, nói với chị Cao: “Chị Cao, chị chăm sóc khách hàng giúp em, em đến quặng điều tra.”
Chị Cao sảng khoái đồng ý, dặn dò nói: “Phải điều tra thật kỹ vào, hai đứa bé choai choai lấy thỏi vàng từ đâu ra? Hỏi thăm kỹ rồi thì nhanh chóng báo cáo với tổ chức, tổ chức tuyệt sẽ không oan uổng người tốt nào, càng không bỏ qua cho bất kỳ ai có khả năng gây hại cho nhân dân!”
Trước giải phóng, bọn đại địa chủ, nhà tư bản lớn xét nhà không lưu loát, vứt đồ cổ tranh chữ thì không nói, chỉ nói đến vàng và bạc trắng thì sẽ luôn có một chuyện đặc biệt nổi lên. Sau khi cán sự đến kiểm tra đối chiếu trong thầm lặng, chỉ cần thành phần gia đình không có vấn đề gì, con dấu tự nhiên sẽ được khắc ra rất nhanh, mà nếu có vấn đề, ngày hôm sau đến lấy con dấu tự nhiên sẽ có đến mà không có về.
Tiểu Trịnh cầm cặp da, đi thẳng đến 105, nói bóng nói gió hỏi các công nhân mỏ tình huống Nhan Lập Bản.
Sau khi hỏi thăm, thật đúng là bị dọa nhảy dựng. Tổ tiên nhà họ Nhan là nhà tư bản, đúng không sai, nhưng lại là nhà tư bản đỏ. Trong chiến tranh, tổ tiên nhà họ Nhan bán của cải gia sản lấy tiền mặt để cung cấp quân nhu cho tiền tuyến. Sau khi giải phóng, lãnh đạo bên trên từng nói, ngày nào còn Đảng thì ngày đó còn nhà họ Nhan. Chỉ bằng điểm này, đừng nói người nhà họ Nhan đổi một thỏi vàng, cho dù đổi hai thỏi tổ chức cũng không dám nói gì!
Nhan Đông Thanh còn không biết anh đã bị điều tra, chỉ là ngày hôm sau khi đi lấy con dấu, anh cảm thấy thái độ của cán sự ngân hàng đối với anh không đúng lắm, ba phần khách khí, ba phần cẩn thận, trong mắt con lộ ra vài phần sùng kính.
“Lấy tiền ở đâu vậy?” Nhan Đông Thanh hỏi cậu ta.
Tiểu Trịnh vội gọi chị Cao: “Cậu đồng chí nhỏ này muốn lấy tiền, mau đi xử lý đi!”
Nhan Đông Thanh cầm hai trăm tệ trước, đi dọc theo đường chính đến khu ngoại ô phía đông thành phố, đi một vòng gần vùng nông thôn, sau khi trở về trong tay lại có thêm một cái túi vải bố.
Anh tới nhà họ Phó, Phó Nhiễm đang giặt quần áo, trước mặt cô là một chậu gỗ to, trong đó ngâm những bộ quần áo bẩn nhà họ Phó.
“Anh ba.” Phó Nhiễm nhìn thấy anh, đôi mắt lập tức sáng lên.
Nhan Đông Thanh gật đầu, trong mắt có ý cười, nói với cô: “Tới nhà của trẫm một chuyến, có việc nói với nàng.”
Phó Nhiễm ai một tiếng, đang định đi qua, Phó Yến nghe thấy thì thò đầu từ trong phòng ra, bất mãn nói: “Phó Nhiễm, em làm xong rồi à?!”
Phó Nhiễm mới không để ý tới cô ta, nhảy nhót chạy ra ngoài sân.
Nhan Lập Bản và Liêu Quyên đều đi làm, trong nhà chỉ có mình Nhan Đông Thanh, anh đưa túi vải bố cho Phó Nhiễm: “Hạt giống của nàng đây, chỉ có đậu nành và lúa mạch thôi, lúa nước thì chưa có do chưa tới mùa.”
“Ngài lấy ở đâu vậy?” Phó Nhiễm cong mắt cười.
“Trẫm đi mua ở nông thôn.”