Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Nhiễm đáp lại rồi lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Thấy Phó Nhiễm chạy đi nhanh như chớp, Phó Yến mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, Nhiễm sắp trưởng thành rồi, cả ngày chơi với em trai Đông Tuyết như vậy không thích hợp lắm đâu, để người ta biết lại nói này nói nọ!”
Từ Lan Anh là người sơ ý, thật sự chưa từng nghĩ đến thế, nghe Phó Yến nói như vậy, cũng không thèm để ý: “Trẻ con mới mười ba tuổi, có thể có cái gì? Ngày nó trưởng thành còn lâu mới đến, chỉ có con lo nghĩ nhiều!”
Phó Yến không vui mím môi, không mềm không cứng nói: “Nghe bà nội nói, Lai Đệ nhà thím đều đã có nhà chồng rồi, không phải cũng mới mười lăm thôi à.”
Nghe vậy, Từ Lan Anh nhíu mày, không nói thêm câu nữa, như là đặt lời Phó Yến nói vào trong tai.
Bên ngoài, Nhan Đông Thanh đẩy chiếc xe đạp đứng chờ ở ngã tư.
Phó Nhiễm đi đến trước mặt Nhan Đông Thanh, kích động nói: “Hoàng Thượng, ngài học lái xe đạp từ bao giờ vậy?”
Nhà Nhan Đông Thanh sớm đã có xe đạp, là hai mươi tám vĩnh cửu mà Phó Hướng Tiền ngày ngày nhớ thương, nhưng Phó Nhiễm chưa từng thấy Nhan Đông Thanh tập đi.
Vì học xe đạp, Nhan Đông Thanh bị ngã mấy lần, chuyện mất mặt như vậy anh đương nhiên sẽ không nói cho Phó Nhiễm biết, chỉ vỗ vỗ yên sau xe nói: “Ngồi lên trước đi.”
Chiếc xe đạp hai mươi tám vĩnh cửu này hơi cao so với Phó Nhiễm, nếu Nhan Đông Thanh ngồi lên trước thì cô rất khó có thể chạy lấy đà để nhảy lên. Như đoán được khó khăn của cô, Nhan Đông Thanh chống xe đạp xuống, hai tay kẹp nách cô ôm cô ngồi lên.
“Ngồi vững, trẫm đạp đấy.” Sợ ném văng Phó Nhiễm xuống xe, Nhan Đông Thanh phải nhắc nhở trước, sau đó đạp mạnh vào bàn đạp, xe đạp vụt đi thật xa.
Số lần Phó Nhiễm ngồi trên xe đạp có thể đếm bằng đầu ngón tay, thật sự là hơi sợ cái thứ hai bánh này, vội vàng túm áo bên eo Nhan Đông Thanh, sợ hãi nói: “Anh ba, ngài chậm một chút! Cẩn thận ngã!”
Hình như Nhan Đông Thanh rất vui vẻ, chân đạp bàn đạp tăng tốc, dọa Phó Nhiễm sợ hãi hét lên, mà anh còn cười rất xấu xa.
“Hóng gió như vậy có vui không?” Nhan Đông Thanh quay đầu lại hỏi.
Phó Nhiễm ậm ừ, mặc dù hiếm khi được ngự giá ra ngoài một lần, nhưng cô vẫn rất sợ, vừa đón gió vừa nói: “Thần thiếp vẫn thích xe kéo hơn, nếu là có cơ hội, ngài vẫn nên lái xe kéo đưa thần thiếp đi hóng gió.”
“...”
Đi ngang qua bưu cục xã, Nhan Đông Thanh dừng xe, đi tới gửi vào.
Phó Nhiễm cũng vào theo, đi qua đi lại một vòng cũng chỉ có hứng thú với điện thoại, cô chưa từng gọi điện thoại lần nào đâu.
Cô vừa định chạm vào, đã bị chị gái tết tóc hai bím mắng: “Làm cái gì vậy! Muốn gọi điện thoại? Xếp hàng trả tiền đi!”
Gửi thư tám xu, chụp điện báo ba xu một chữ, gọi điện thoại hai xu một phút.
Phó Nhiễm bị chị choáng vị bị chị gái tết tóc hai bím quát, nhất thời đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Nhan Đông Thanh đi tới kéo cô, lạnh lùng nhìn về phía chị gái tết tóc hai bím: “Lao động không phân biệt đắt rẻ sang hèn, phục vụ không phân biệt khách hàng, cô đây là kỳ thị!”
Chị gái tết tóc hai bím hậm hực bĩu môi, thấy hai người họ đi ra ngoài, phi một tiếng: “Đồ quê mùa!”
Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi nói: “Anh ba, nơi này cũng không tốt hơn Đại Ngụy ta một chút nào, miệng thì suốt ngày nói bình đẳng bình đẳng, mà khắp nơi vẫn còn phân biệt đối xử.”
Nhan Đông Thanh xoa đầu cô: “Mặc kệ cô ta, chỗ nào cũng có người tốt người xấu.”
Hai người đi tới ngân hàng duy nhất ở Nam Châu, Nhan Đông Thanh dùng hộ khẩu của Nhan Lập Bản để tạo hai tài khoản tiết kiệm ở ngân hàng, sau đó chỉ bán một thỏi vàng, mười tệ một gam, bán được 2500 tê, tạm thời gửi ở ngân hàng.
Sau khi kiểm tra không sai, nhân viên ngân hàng đóng dấu và đưa sổ tiết kiệm cho Nhan Đông Thanh, không có cảm xúc nói: “Ngày mai tới lấy con dấu.”