Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói rồi, bà nhét đôi đũa vào trong tay Phó Nhiễm: “Quá nhiều, bà nội ăn không hết, Nhiễm à, cháu ăn hai miếng còn lại đi!”
Tổng cộng chỉ có ba miếng thịt, sao lại ăn không hết? Khuyên can mãi mới khuyên được bà Hạ ăn hết thịt, hộp cơm không Phó Nhiễm cầm đi nhà vệ sinh rửa.
Cô vừa mới rời đi, bạn cùng phòng ngủ bên cạnh bà Hạ liền nói: “Cô cháu gái này của bà, tốt hơn đưa lúc sáng nhiều!”
Cái đứa lúc sáng nhìn có vẻ rất đoan chính, nhưng nói chuyện có chút âm dương quái khí, không dễ mến chút nào, đứa này vẫn tốt hơn, cô gái bé nhỏ trắng như tuyết, thích cười, giọng nói lại dễ nghe.
Bà Hạ nghe được liền vui vẻ, sung sướng nói: “Đứa này là tôi một tay nuôi lớn, con nhóc này từ nhỏ đã khiến người ta thương lắm!”
Ban đêm Phó Nhiễm cuộn tròn chấp nhận ngủ tạm bên chân bà Hạ, bệnh viện thời này nếu muốn ở viện thì phải tự mang chăn đệm, không chỉ có viện như vậy, mà ngay cả đến thăm người thân ở xa cũng phải tự mang theo đệm chăn. Bông là mặt hàng khan hiếm, không nhà nào có dư ra, ở điểm này thì nông thôn khá hơn một chút, ít nhất vẫn có một chút bông, để dành ba đến năm năm có thể làm thành một chiếc chăn bông.
Bà Hạ không nỡ ăn, không nỡ mặc, bông năm vừa rồi dành dụm được đều cho con dâu cả hoặc con dâu út, thế cho nên chăn của bà vừa nát vừa mỏng. Một đêm này Phó Nhiễm gần như không ngủ được, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào để mang đồ trong tẩm cung ra mà không để lại dấu vết, ít nhất có thể cho bà Hạ một chiếc chăn bông tử tế.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Phó Hướng Tiền nghỉ ngơi cùng các công nhân mỏ, sáng sớm tới bệnh viện, đổi chỗ cho Phó Nhiễm và nhà nghỉ ngơi.
Cuối tuần không có khóa học, sau khi từ bệnh viện trở về, Phó Nhiễm trực tiếp tới nhà Nhan Đông Thanh. Nhan Đông Thanh đang viết thư, Phó Nhiễm nhìn đọc thử, vui vẻ nói: “Chị Đông Tuyết gửi thư tới à?!”
Nhan Đông Thanh ừm một tiếng, ngừng bút: “Đã dàn xếp ổn định nông trường Khánh Thập, nói đồng chí đi chi viện và chị ấy chăm sóc chị ấy rất tốt.”
“Kia ngài nhớ rõ giúp thần thiếp gửi lời chào.” Phó Nhiễm ngồi xuống ghế con chờ anh viết xong.
Nhan Đông Thanh viết xong một đoạn cuối cùng, đóng nắp bút máy lại, quay đầu hỏi Phó Nhiễm: “Trẫm bảo nàng tìm thỏi vàng, đã tìm được chưa?”
Phó Nhiễm gật đầu, sau đó giống như làm ảo thuật đặt hai thỏi vàng lên bàn sách của Nhan Đông Thanh.
“Hoàng Thượng, ngài đã tìm ra nơi nào bán chưa?”
Nhan Đông Thanh nói: “Trẫm không cần bán, ngân hàng nơi này có thu mua vàng.”
Giá vàng quốc tế hiện tại là hai trăm đô la một ounce, nhưng giá vàng trong nước không cao. Nhan Đông Thanh đã tới hỏi ngân hàng, giá mua về là mười tệ một gam. Hai thỏi vàng của Phó Nhiễm nặng hơn một cân, đổi thành trọng lượng quốc tế là 500g, như vậy là hai thỏi có thể bán được 5000 tệ.
Phó Nhiễm bối rối, hỏi: “Ngân hàng là cái gì?”
Nhan Đông Thanh nghĩ nghĩ, đổi cách giải thích cho cô hiểu: “Giống như tiền trang của Đại Ngụy vậy.”
Không trách Phó Nhiễm không biết, người dân ngày nay không tiếp xúc nhiều với ngân hàng, đặc biệt là hộ gia đình công nhân chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt gia đình như nhà Phó Nhiễm, một tháng thu vào được có mấy chục tệ, căn bản không cần tới ngân hàng gửi tiền tiết kiệm.
Nhan Đông Thanh nhét thư vào trong phong bì, lại lật sổ hộ khẩu, nói với Phó Nhiễm: “Đi, trẫm đưa nàng đến ngân hàng thêm kinh nghiệm.”
Phó Nhiễm gật đầu như gà mổ thóc: “Hoàng Thượng, ngài chờ thần thiếp vài phút, thần thiếp trở về nói một tiếng với người nhà.”
Từ Lan Anh ở nhà đang giặt áo bông mùa đông, Phó Nhiễm đặt hộp cơm lên bệ bếp, thò đầu vào nhà: “Mẹ, Nhan Đông Thang đưa con ra ngoài chơi.”
Biết hai đứa trẻ có quan hệ tốt, Từ Lan Anh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Biết rồi, đừng đi xa quá, để ý mẹ mìn (người đàn bà dỗ người rồi đem đi bán).”