Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con tới bệnh viện đưa cơm cho bà nội, buổi tối không về ngủ đâu.”
Từ Lan Anh nhìn cô: “Sao chỉ ăn chút ít như vậy?”
Phó Nhiễm đương nhiên không dám nói cô trộm nấu ăn, ậm ừ nói: “Không đói bụng… Mẹ, mẹ mau múc cơm cho bà nội đi, đã muộn lắm rồi, chắc bà đói lắm.”
Nông dân ở nông thôn không có phiếu gạo cũng không có phiếu dầu, đi ra ngoài nếu không mang theo lương khô, vào quán ăn đều sẽ bị đuổi ra ngoài, bình thường nông dân không có việc gì cũng lười đi vào thành phố. Cho dù có tới, cũng chỉ đi một ngày rồi về, mà giống như bà Hạ, chỉ có thể chờ con trai cháu gái tới đưa cơm, nếu không chờ bị đói đi!
Phó Nhiễm vội vã xách túi lưới chạy tới bệnh viện, một phòng bệnh có ba giường, bà Hạ nằm giường gần cửa sổ nhất.
Gia đình hai bạn cùng phòng bệnh khác đều là bán lương thực hàng hóa, khi ăn cơm, người nhà mang một tô mì mỡ hành ở tiệm cơm Quốc Doanh, mang theo đơn thuốc của bác sĩ còn có thể yêu cầu đầu bếp cho thêm một quả trứng.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi hương của mỡ hành, bà Hạ thỉnh thoảng lại nhìn lén hai người bạn cùng phòng, chờ đối phương phát hiện ánh mắt bà quay ra nhìn thì bà lại vội vàng chuyển hướng ra cửa phòng bệnh.
Nhìn thấy Phó Nhiễm tới đây, ánh mắt hơi cô đơn của bà Hạ sáng lên, cười ngồi dậy: “Chị cháu nói sáng cháu đi học, như thế nào, đã quen với trường trung học chưa?”
“Cũng gần giống với tiểu học, đều quen rồi. Bà nội, bà sao rồi? Có còn thở suyễn không?” Phó Nhiễm đặt túi lưới lên tủ đầu giường, tháo dây giỏ, bên trong có ba cái màn thầu và khoai tây xào ớt.
Bữa tối của bọn họ chính là cám trộn rau với củ cải khô, Từ Lan Anh ngoài miệng giận dỗi nói sẽ học hỏi hai vợ chồng Phó Hướng Quốc, mặc kệ bà Hạ, nhưng vẫn để lại thức ăn ngon nhất trong nhà cho bà Hạ. Chỉ điểm này thôi, Phó Nhiễm sao cũng không thể chán ghét Từ Lan Anh được.
Cô đưa đũa cho bà Hạ: “Bà nội, mau ăn cơm đi.”
“Còn có thịt này!” Bà Hạ nhìn chằm chằm thịt kho tàu trong hộp cơm bằng nhôm, nuốt nuốt nước miếng.
Nước sốt đặc sệt màu đỏ vàng tỏa ra mùi thơm phức, từ khi Phó Nhiễm mở hộp cơm ra, mùi mỡ hành khắp phòng đều bị mùi thịt này quét sạch.
Hai bạn cùng phòng khác đều dừng đũa, nhìn về phía hai bà cháu cô.
Bà Hạ vội nghiêng người che hộp cơm lại, trong lòng vui mừng, ngoài miệng lại trách cứ: “Sau còn nấu thịt vậy, mang chút bánh bao dưa muối là được rồi!”
“Là mẹ đun, bà ăn lúc còn nóng đi.” Phó Nhiễm nhỏ giọng nói: “Bà nội, bà đừng nói với ai, mẹ cháu trộm nấu cho bà ăn, nếu để cho Phó Thanh biết thì nó nhất định sẽ quấn lấy mẹ cháu bắt làm vằn thắn!”
Kỳ thật thịt kho tàu là Phó Nhiễm trộm nấu, sợ người khác nhìn đỏ mắt nên cô chỉ để ba miếng trong hộp cơm, hơn nữa lấy Từ Lan Anh làm lá chắn, dù sao cũng sẽ không có ai vì một bữa cơm mà đi tìm chứng cứ gì đó.
Đối với bà Hạ mà nói, bữa cơm này có thể so được với ăn tết, bà ở nông thôn căn bản không ăn được thịt. Đến cuối năm đội sản xuất mới có thể giết một con heo, được chia đều cho các thành viên trong đội sản xuất, một dao chặt xuống, cả da lẫn thịt đều không quá một cân.
Bà Hạ ở cùng với con trai út và con dâu út, nghe thấy người khác nói đội sản xuất giết heo, lại chưa từng thấy chút thịt vụn nào, lòng bà sáng như gương, chỉ cần nghe từ trong miệng cháu trai cháu giá, bà ăn hay không ăn đều không sao cả.
“Bà ơi, có thơm không?”
Đây là lần đầu tiên Phó Nhiễm làm thịt kho tàu, cô thái thịt ba chỉ thành từng miếng to như lòng bàn tay, luộc bằng một cái nồi lớn, đổ xì dầu và đường, đập dập gừng hồi, quan trọng nhất là đổ dầu, vẫn luôn luộc đến bây giờ.
Bà Hạ ăn đến miệng đầy dầu, đôi mắt lên men, không nhìn được gật đầu: “Thơm, thơm phức!”