Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu ai cũng có thể mua được thì trạm hạt giống và phân bón hóa học này của ông có khác gì chợ đen!
Nếu mua hạt giống và phân bón cần phải có phiếu, vậy xe kéo…
Hai người thuận đường tới trạm máy móc nông nghiệp hỏi, người bán hàng ở trạm máy móc nông nghiệp không kiên nhẫn như ông ở trạm hạt giống và phân bón, mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm đánh giá hai người: “Tất cả phái phản động đều là hổ giấy. Hai người từ đâu ra? Mua cho nhà máy hay là mua cho công xã? Ngay cả thư giới thiệu cũng không có, tới đây đưa tôi à?!”
Bị khiển trách một trận, hai người mặt xám mày tro đi ra trạm máy móc nông nghiệp, trên mặt Nhan Đông Thanh giăng đầy mây đen, đại khái là đời này chưa từng bị mất mặt như vậy. Anh không nói một lời, đi nhanh về phía trước, rất nhanh liền ném Phó Nhiễm lại.
Có lẽ là do mấy ngày nay được ăn ngon, Nhan Đông Thanh lại cao lên, năm trước còn lùn hơn Phó Nhiễm nửa cái đầu, chỉ qua một năm mà đã cao hơn Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm chạy chậm đuổi theo, liếc nhìn Nhan Đông Thanh sắc mặt có chút thúi, cân nhắc sau nói: “Hoàng thượng, đây là địa bàn của người ta, bọn họ coi trọng bình đẳng, sẽ không bởi vì ngài là Hoàng Thượng mà khom lưng uốn gối, ngài đừng nóng giận…”
Nhan Đông Thanh hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, nhưng sắc mặt lại hòa hoãn không ít, vốn định duỗi tay vỗ vỗ đầu Phó Nhiễm, nhưng băn khoăn ở đường cái có nhiều người nhìn lại thu tay về, có chút mệt mòi mở miệng: “Nàng nói rất đúng, là trẫm không có tâm thái tốt, rời khỏi Đại Ngụy, trẫm chẳng là cái gì cả.”
Hiếm khi nghe được lời tự ngẫm của Nhan Đông Thanh, Phó Nhiễm ngược lại thương cảm, vội vỗ mông rồng (nịnh hót hoàng thượng) nói: “Ngài đừng nói như vậy, ngài chính là người có năng lực đỉnh đỉnh nhất Đại Ngụy ta! Nếu bọn họ muốn thư giới thiệu, hỏi rõ ràng rồi, lần tới nghĩ cách lấy đưa cho họ là được.”
Nhan Đông Thanh cười, giọng điệu dịu xuống: “Trẫm nghe nói bà nội nàng sinh bệnh nằm viện rồi?”
Phó Nhiễm gật đầu: “Buổi tối thần thiếp sẽ đi thăm bà.”
Kỳ thật khi Phó Nhiễm tới nơi này, cô đã được Phó Hướng Tiền đón từ nông thôn lên thành phố, cho nên không có quá nhiều tình cảm thực sự với bà Hạ, càng nhiều hơn là làm tròn trách nhiệm thay nguyên thân.
Bệnh của bà Hạ là bệnh cũ, một khi phát bệnh môi sẽ tím tái lại, thở không ra hơi, trông như có thể đứt hơi bất cứ lúc nào, nhìn rất đáng sợ. Phòng khám công xã căn bản không chữa được tật xấu như vậy, cho nên mỗi lần bà Hạ tái phát, phòng khám sợ phiền toái trực tiếp chuyển bà đi chỗ khác, lãnh đạo công xã cũng lười được, vừa mở thư giới thiệu đã vội vã thúc giục bà đến bệnh viện trong thành phố.
Khu vực khai thác mỏ cũng có bệnh viện, nhưng chỉ phục vụ công nhân viên chức 105 và người nhà của họ, không tiếp đãi bệnh nhân chuyển từ nông thôn tới như bà Hạ. Cứ như vậy, bà Hạ chỉ có thể nằm ở bệnh viện nhân dân.
Bệnh viện nhân dân và khu vực khai thác mỏ một ở phía đông, một ở phía tây, đi qua lại mất hơn tiếng đồng hồ. Buổi chiều Phó Yến đi đến đó rồi đến tối mịt mới mò về nhà được, làm trò phàn nàn trước mặt Phó Hướng Tiền: “Nếu nhà mình có chiếc xe đạp thì tốt rồi, ít nhất sẽ thuận tiện hơn.”
Chỉ cần gia đình khá giả hơn chút thì ai mà không muốn có xe đạp, mỗi tháng chỉ có hai phiếu công nghiệp, giữ đến cuối năm cũng không đủ mua, Phó Hướng Tiền đã suy nghĩ mấy năm cũng vẫn chưa mua được.
“Năm nay ba sẽ nhờ công nhân mỏ, nhà mình tiết kiệm một chút, ba lại mượn bọn họ mấy tấm, tranh thủ cuối năm mua một chiếc!”
Phó Nhiễm một lòng chỉ nghĩ tới xe kéo, không quá để ý xe đạp bọn họ nói. Cơm chiều vẫn là cám trộn rau, thô ráp khó có thể nuốt xuống, Phó Nhiễm ăn hai miếng liền đưa cho Phó Thanh, chỉ uống cháo.