Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Nhiễm lui về phía sau vài bước, không muốn nhận: “Hoàng thượng, ngài không phải là dẫn thần thiếp đi mua thịt sao...”
“Dê là dê cái, lợn cũng rất nhanh có thể lớn lên.”
“Cho nên?”
“Nàng nuôi trước, nói không chừng có thể phát tài.”
“...”
Phó Nhiễm chưa từng nghĩ tới có một Hoàng hậu nương nương - mẫu nghi thiên hạ nào sẽ lưu lạc tới mức phải dựa vào việc nuôi heo để trở nên giàu có. Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, dám cãi lời thánh lệnh, là tội chết.
Nhìn thấy cô không tình nguyện, Nhan Đông Thanh bắt đầu phân tích cho cô: “Nhiễm Nhi cẩn thận suy nghĩ đi, không lâu nữa lúa mì và đậu nành sẽ chín, thu hoạch xong cô định cất ở đâu? Còn có đậu nành sẽ ép thành dầu, còn lại bã đậu.... Mấy thứ này nếu ném ra bên ngoài sẽ khiến người ta chú ý, đặt ở tẩm cung lại chiếm chỗ, vừa lúc lấy ra cho heo và dê ăn.”
Phó Nhiễm không phải là người không nói lý lẽ, nghe anh nói như vậy, cô bắt đầu buông lỏng.
Nhan Đông Thanh tiếp tục cố gắng, nhét dây thừng vào bàn tay nhỏ mềm mại của cô, ôn nhu lại kiên nhẫn nói: “Phân lợn phân dê có thể làm phân bón cho ruộng, tuần hoàn như vậy, tận dụng phế thải.”
“Hoàng thượng anh minh...”
Nhan Đông Thanh nở nụ cười, khiến cho người khác có cảm giác như có một làn gió xuân thổi tới, anh nhéo nhéo khuôn mặt Phó Nhiễm, từng bước dụ dỗ: “Ngoan, nhân lúc ngoài thành không có ai, mau cất heo và dê đi.”
Đối mặt với Nhan Đông Thanh ôn nhu như vậy, não Phó Nhiễm có chút không suy nghĩ kịp, nghe lời làm theo, trước tiên nhốt heo và dê vào hai căn phòng. Nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đợi đến khi tan học, cô mới biết vấn đề nằm ở chỗ nào thì tức giận đến đập bàn.
Tên cẩu hoàng đế đó nói thật nhẹ nhàng. Sau này ai sẽ lấy cỏ cho heo ăn, ai sẽ hốt phân heo?!
Cao Tuyết Mai cùng bàn quay đầu nhìn cô: “Cậu sao vậy?”
Nhan Đông Thanh cũng quay đầu lại, thản nhiên nhìn cô một cái.
Đúng vậy, Nhan Đông Thanh ngồi phía trước cô.
Phó Nhiễm phát hiện, khả năng khống chế của cẩu hoàng đế rất mạnh. Vốn dĩ cô muốn ngồi cùng với Cao Tuyết Mai để có thể triệt để thoát khỏi cẩu hoàng đế. Kết quả, tên cẩu hoàng đế kia ỷ vào ngày khai giảng thấp hơn cô nửa cái đầu, muốn giáo viên đổi chỗ ngồi, còn ngồi trước mặt cô.
Gần đến mức đánh cái rắm anh cũng có thể nghe thấy.
“Cậu sao vậy, nói chút đi!” Cao Tuyết Mai cầm bút chọc chọc cô.
Phó Nhiễm chịu thiệt, buồn bãi ỉu xìu nói: “Nói cho cậu biết cũng vô vụng.”
Thấy cô không muốn nói, Cao Tuyết Mai bĩu môi, nằm sấp trên bàn đọc trộm cuốn “Hồng Nham” mượn được ở thư viện.
Từ đầu năm nay, văn kiện của Đảng từng đợt được phê duyệt xuống dưới khiến giáo dục bị tê liệt, các giáo viên lên lớp cũng không thể nghiêm túc giảng dạy, sợ bị đánh thành xú lão cửu*. Đến lớp cũng ở trên bục giảng bày ra các loại tờ báo, dẫn dầu thảo luận về tình hình chính trị đương thời, tích cực cho thấy lập trường của bản thần.
*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử tri thức trong Đại cách mạng văn hóa.
Phó Nhiễm chỉ cảm thấy nhàm chán, hơn phân nửa thời gian là tự mình lật sách, tìm những thức mà cô có thể hiểu được. cô ngẩng đầu nhìn Nhan Đông Thanh ngồi trước mặt, vai lưng thẳng tắp, không có nửa phần nới lỏng.
Phó Nhiễm không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được, lúc này Nhan Đông Thanh nhất định là có một bộ dáng nghiêm túc, chăn chú như đang phê duyệt tấu chương.
Buổi trưa tan học, hai người cùng nhau về nhà như thường lệ. Phó Nhiễm đang muốn vào nhà mình, Nhan Đông Thanh gọi cô lại: “Cơm nước xong qua đây một chuyến.”
Phó Nhiễm lên tiếng trả lời, vui vẻ chạy về nhà. Mới vào cửa, nghênh đón là một cái chổi đang đập về phía mình, khiến cô giật nảy mình.