Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60

Chương 39: Chương 39: Tấn công bất ngờ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Mày là cái đồ xấu xa, nuôi mày còn không bằng nuôi chó, con bé chết tiệt kia, đồ không có lương tâm...” Từ Lan Anh ngồi trên đất, vừa ngửa đầu vỗ đùi, vừa nhắm mắt gào thét.

“Mẹ, trưa rồi không nhóm lửa nấu cơm, mẹ ngồi đây khóc gì vậy?” Phó Nhiễm cởi cặp sách, ném chổi ra phía sau cửa.

“Tiểu Nhiễm...” Thấy rõ người tiến vào, tiếng khóc của Từ Lan Anh đột nhiên dừng lại.

Phó Nhiễm bấc đắc dĩ nhìn bà: “Không phải con thì còn có thể là ai?”

Hai ngày nay nhà xưởng cần gấp quặng mỏ nên Phó Hướng Tiền buổi trưa sẽ không về, ở lại mỏ ăn một chút lương khô rồi tiếp tục đào quặng. Phó Thanh tan học còn chưa trở về, trong nhà chỉ có một mình Từ Lan Anh.

“Chị đâu ạ?” Phó Nhiễm không thấy Phó Yến.

“Đừng nhắc tới thứ lòng lang dạ sói đó!” Từ Lan Anh tức giận đến run rẩy, không thể ngờ đứa con gái cả mình suốt ngày khen ngợi lại là một con quỷ ích kỷ.

Đi làm nửa tháng, đầu tháng này nhà máy sẽ phát tiền lương, tưởng con gái lớn sẽ giao hết tiền cho bà, không ngờ tới con bé chết tiệt kia không chỉ không giao tiền lương, còn âm thầm chuyển phiếu ăn đến căn tin. Lúc này Từ Lan Anh mới nhớ lại.

Con gái là đang muốn qua cầu rút ván!

Đúng vào giờ cơm trưa, Phó Yến ở căn tin gọi một phần giá xào, một phần canh cải trắng, còn đưa phiếu ăn cho đầu bếp đánh dấu, muốn hai cái bánh ngô. Toàn bộ bữa ăn chỉ có ba tệ hai.

Sau khi nhận lương sáng nay, Phó Yến tan làm lập tức đến cửa hàng bách hóa mua một cái đĩa men, đứng trước bồn rửa của căn tin rửa sạch rồi trực tiếp đi mua cơm.

Trong xưởng có rất nhiều nam công nhân, một cô gái xinh đẹp như Phó Yến vừa mới vào xưởng liền khiến không ít nam công nhân độc thân chú ý, thấy cô một mình bưng cơm, vội vàng vẫy tay gọi cô ta ngồi cùng.

Phó Yến cũng không khách sao, đi qua ngồi cùng bàn với bọn họ.

Thấy tuổi mình đã đến lúc phải gả đi, Phó Yến cũng không ngốc, biết tính toán cho bản thân. Những nam công nhân trong nhà máy có hộ khẩu tập thể ở nhà máy, cũng có hộ khẩu ở thị trấn. Nhưng mà hộ khẩu tập thể đi theo hộ khẩu của nhà máy nên không có hộ khẩu thành thị chắc chắn. Vậy nên hễ là nam công nhân của nhà máy, cô ta sẽ không lo lắng.

Thấy nam công nhân ngồi đối diện đang nhìn trộm cô ta, Phó Yến cũng ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đối phương nhếch miệng cười với cô ta, trên răng cửa dính lá rau. Phó Yến không khỏi cảm thấy kinh tởm, vội vàng ăn xong, rửa đĩa cơm rồi trở về xưởng.

So với phần ăn có một món mặn, một món canh, còn có hai cái bánh của Phó Yến thì bữa ăn của ba mẹ con Từ Lan Anh thì tầm thường hơn nhiều, chỉ có canh rau ăn kèm với củ cải muối. Phó Thanh bất mãn ồn ào: “Đã nói phát lương sẽ làm sủi cảo mà, sao lại là canh!”

Giọng điệu Từ Lan Anh cũng không tốt: “Sủi cảo cái gì! Không ăn thì đi học!”

Phó Thanh bĩu môi, nhận ra tâm tình mẹ cậu đang không tốt, không dám lên tiếng nữa. Một chén canh rau căn bản là ăn không no, chờ Từ Lan Anh đi làm, cậu kéo ống tay áo Phó Nhiễm, trộm nói: “Chị, em ăn không no, mẹ không ở nhà, chị làm bánh rán cho em ăn đi.”

Phó Thanh đang phát triển, bụng giống như không đáy, suốt ngày luôn muốn ăn, mỗi bữa lại không đủ no. Sang xuân, thân hình cậu đúng là đã cao lên không ít, nhưng lại quá gầy, giống như que củi, nhìn rất dọa người.

Phó Nhiễm xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Chị có thể làm bánh rán, nhưng mà em không được nói cho mẹ biết. Nếu mẹ biết, sẽ chặt chân chị mất.”

Phó Thanh vội vàng cam đoan: “Chị yên tâm, em nhất định sẽ không nói!”

Phó Nhiễm bảo cậu đi nhóm lửa, thừa dịp cậu không chú ý, thả nửa muỗng bột mì trắng, lại bỏ thêm mấy quả trứng gà chẳng còn lại bao nhiêu vào nhào bột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.