Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 39: Chương 39




Editor: S.Boo

Trong lòng Bích Thủy cũng đang run lên, tính tình chủ tử ngày càng cáu kỉnh, hàm xúc tiểu thư ôn nhu uyển chuyển ngày trước càng ngày càng ít gặp.

“ Tại sao lại phát hiện? Đã mấy tháng rồi?” Liễu Tương Nhã hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại, đôi bàn tay trắng như phấn ở trong tay áo hơi hơi nắm lại, thanh âm rét lạnh hỏi.

Tại sao Liễu Vi Dung mang thai? Trong cơ thể nàng hàn độc sớm đã ngưng lại không ít, sợ là Bích Thủy nghĩ sai rồi thì sao?

Nàng kinh nghi bất định ( ngạc nhiên cùng nghi hoặc) trừng mắt nhìn Bích Thủy.

Một lần nữa Bích Thủy lại dâng lên cho chủ tử một ly ôn trà, sau đó nhỏ giọng êm tai nói đến:” Là cọc ngầm ở Ngự Thiện phòng của chúng ta phán đoán ra, từ sau khi hoàng thượng đến Nhu Phúc cung dùng bữa, đều là trực tiếp đem nguyên liệu nấu ăn đưa qua, mà bên trong nguyên liệu nấu ăn đều tăng thêm một hay hai loại nguyên liệu nấu ăn thập phần bổ dưỡng, nhất là dùng cho phụ nữ mang thai ăn mà nói thì chính là đại bổ!”

Thấy chủ tử cẩn thận lắng nghe, Bích Thủy tiếp tục nói:” Cái này cùng nguyên liệu trước của hoàng thượng không giống nhau, mỗi ngày nguyên liệu đều là do Tiểu Lý Tử công công qua đưa đi, nếu không cẩn thận, căn bản là không phát hiện được.”

Liễu Tương Nhã đang thổi bọt trong chén trà, thân thể nhất thời dừng lại, hai tròng mắt nheo lại:” Cho nên các ngươi liền phỏng đoán nàng mang thai rồi hả? mà không phải là các ngươi tận mắt nhìn thấy?”

“ Vâng!” Bích Thủy kiên trì gật đầu.

Liễu Tương Nhã nhẹ nhàng thở ra, thì ra chỉ là suy đoán, nhịn không được trừng mắt nhìn Bích Thủy liếc mắt một cái, tức giận nói:” Nói không chừng Tiểu Lý Tử công công nghĩ muốn tẩm bổ cho hoàng thượng! Chuyện không xác định như vậy đối với ta mà nói đều là rót tai này đổ sang tai kia, xem ra cọc ngầm của chúng ta cũng có thời điểm không thong minh.”

“ Không phải, chủ tử!” Bích Thủy vội vàng nói nghĩ muốn biện giải:” Chủ tử, người nghe nô tì nói, nô tì là trải qua việc suy nghĩ tường tận rồi mới nói cho chủ tử biết.”

“ A…?” Liễu Tương Nhã nghe được Bích Thủy chỉ là suy đoán, đơn giản chính là không có hứng thú, chỉ là tùy ý nói:” Vậy ngươi nói một chút xem?”

“ Chủ tử, ngài ngẫm lại đi, Tiểu Lý Tử công công vì sao không có sai người tăng thêm những nguyên liệu nấu ăn này trong bữa trưa của hoàng thượng, lại cứ cố ý tăng thêm vào bữa tối của hoàng thượng, hơn nữa còn trực tiếp đưa nguyên liệu qua Nhu Phúc cung, nội tình chắc chắc có chuyện khó nói.”

“ Uhm, tiếp tục!” Liễu Tương Nhã không chút để ý nghe, nàng đối với việc mẹ đã hạ hàn độc cho Liễu Vi Dung rất tin tưởng, chỉ cần không phải nhìn thấy thấy nàng đang gắng gượng mang thai trước mặt mình, bọn ta hẳn là không nên tin tưởng nàng mang thai rồi.

Trước còn tưởng rằng cọc ngầm nhìn thấy Tam muội mang bụng lớn, thì ra là suy đoán, hại nàng bị kinh hách một hồi.

Bích Thủy không biết Liễu Vi Dung bị hạ hàn độc, cho nên mới cảm thấy suy đoán của mình cực kỳ tin cậy.

“ Mà còn có cứ vài ngày lại thay đổi một hai loại , cọc ngầm phụ trách kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, mỗi lần nguyên liệu nấu ăn đều ghi lại, về sau trong lúc hắn vô ý phát hiện, mỗi lần nguyên liệu tăng thêm đều trùng hợp là nguyên liệu nấu ăn đều là những đồ thập phần bổ dưỡng dùng cho phụ nữ mang thai. Bích Thủy tiếp tục nói xong căn cứ vào đâu mà nàng suy đoán.

“Bích Thủy, ngươi nói những thứ này quả thật rất đáng hoài nghi, bất quá có chuyện, ngươi cũng không biết, trong cơ thể Tam muội có hàn độc, mà còn tích lũy những gần chín năm, hàn độc nặng như vậy, cho dù có điều dưỡng tỉ mỉ, không có khả năng chỉ qua tám năm mười năm có thể bỏ, mang thai quả thực không có khả năng!”

Liễu Tương Nhã nhấp một ngụm trà, nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trên mặt đất, cười lạnh nói.

“ Á?” Bích Thủy kinh ngạc.

Vậy mà còn có việc này.

Xem thần sắc chủ tử, chẳng lẽ hàn độc này là do Liễu phu nhân hạ? Này… Này cũng thật là đáng sợ, chin năm, chuyện này không phải bắt đầu từ khi Tam tiểu thư năm tuổi đã bị hạ hàn độc?

“ Bích Thủy, ngươi là tâm phúc của ta, ta mới nói với ngươi việc này, cho nên không có tận mắt nhìn thấy Tam muội có bụng lớn, bộ dáng suy đoán vẫn là không cần nữa.” Liễu Tương Nhã thần sắc nhàn nhạt nhắc nhở.

Bích Thủy rùng mình, vội vàng gật đầu nói vâng.

Sau đó bắt đầu thu thập mảnh nhỏ trên mặt đất, đem vết nước đọng lau đi.

Liễu Tương Nhã nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của chính mình, cảm giác được năm đầu ngón tay đều là lạnh, miệng kêu khổ, hoàng thượng không có sủng hạnh nàng, nàng làm sao có thể mang thai hài tử?

Không có hoàng tử bên người, nữ nhân phân vị thấp ở hậu cung thật là đáng buồn.

Mỗi ngày đều để cho Huệ phi làm loạn, chịu được kỳ quái của nàng, nàng cũng đã chịu đủ!

Trước kia nàng không tin số mệnh, lại đối với việc mẹ mê tín lời nói của cao tăng thì cười nhạt, hiện giờ nàng tin.

Bởi vì Liễu Vi Dung tồn tại, từ khi tiến cung đến nay, nàng liền chịu đựng ở chỗ này.

Bình thường làm vẫn xuôi gió xuôi nước làm nàng thập phần không thoải mái.

Sâu xa nhìn bên ngoài cửa sổ có những chiếc lá cây đảo quanh theo gió, Liễu Tương Nhã hung hăng cắn môi dưới, âm thầm nắm chặt tay thề, cho dù như vậy, nàng cũng tuyệt đối không chịu thua, Liễu Vi Dung làm sao có thể tốt hơn so với nàng, đời này không có khả năng sinh con, trong hoàng cung, một phi tử nếu như không có hài tử bên người, sớm hay muộn cũng bị người bỏ quên.

Cho nên chỉ cần hoàng thượng sủng hạnh nàng, nàng có biện pháp mang thai.

Cho dù hoàng thượng không ở lại, để cho Tiểu Lý Tử công công bị cắt bỏ nên không thể có thai, nàng cũng có biện pháp ứng phó.

Thời điểm lần đầu tiên, là bởi vì trong lòng nàng không có chuẩn bị, đã bị mưu hại, không thể đúng lúc chuẩn bị đần tiên, chẳng vậy thì hiện tại có khả năng đã mang thai, nào đâu đến phiên Phương Quý phi chiếm vị trí đầu tiên.

Đồng thời tại thời điểm Liễu Tương Nhã đang nghiến răng nghiến lợi, ở đầu kia hoàng hậu cũng gắt gao nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn mấy tháng nay mà hoàng thượng sai người từ Ngự Thiện phòng đem đến Nhu Phúc cung dùng, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tràn đấy u ám cùng kiêng kị.

Không phải chỉ có Liễu Tương Nhã nhìn trên nguyên liệu có vấn đề, hoàng hậu cũng không kém.

“ Bản cung nói tại sao buổi tối hoàng thượng nhất định đi đến Nhu Phúc cung, nguyên lai là có nội tình! Thực ra là muốn dấu giếm tin tức Đức quý nhân mang thai…” Hoàng hậu gắt gao nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn, lại phẫn nộ, lại ghen tị, trong mắt bắn ra làm cho người ta sợ hãi hoang mang.

“ Cách khác là nói sớm hơn Quý phi năm tháng, giấu giếm cũng thật kỹ, xem ra người của nàng khẳng định biết y thuật, khả năng rất lớn có thể là ma ma giáo dưỡng mà hoàng thượng đưa đến Trần ma ma.”

“ thời điểm phát hiện nàng mang thai phỏng chừng có liên quan đến việc hoàng thượng đột nhiên đến Nhu Phúc cung bốn tháng trước, khi đó bản cung tưởng rằng do Đức quý nhân dùng thủ đoạn câu dẫn hoàng thượng, không nghĩ đến nhưng là mang Long Tự, tốt, thật sự tốt!”

Sắc mặt hoàng hậu ngày càng hung dữ, sau cùng hung hăng vỗ mặt bàn “ Bốp” Một tiếng , hai cung nữ tâm phúc đứng xung quanh run lên bần bật, thân thể rụt lại.

Hoàng hậu không phải Liễu Tương Nhã, nàng chỉ cần phỏng đoán mà có một tia khả năng thì liền tin tưởng không buông tha.

Thà rằng giết lầm 1000. cũng không buông tha một cái.

Vấn đề hoàng tử đã thành một khối tâm bệnh của hoàng hậu rồi.

Lúc này Tôn ma ma vừa lúc bưng dược thiện hoàng hậu muốn ăn hôm nay đi vào, nghe được thanh âm âm hưởng hoảng sợ bên trong.

“ Nương nương, người nào chêu trọc khiến người tức giận?” Tôn ma ma đem dược chất đi qua, liếc mắt liếc hai cung nữ một cái, hai cung nữ tâm phúc kia thức thời thối lui ra ngoài canh chừng.

Thấy hai người ly khai, nàng mới quan tâm hỏi một câu.

“ Ma ma, bản cung tại sao mệnh lại khổ như vậy, ngươi xem, đã có hai người mang thai rồi…” Hoàng hậu gặp được Tôn ma ma, bắt lấy cánh tay đang bưng thuốc của bà, kích động khóc lên.

“ Nương nuonwg, người nào lại mang thai rồi hả?” Tôn ma ma thấy nương nương lại chịu kích thích, nghe ngữ khí giống như lại có phi tần khác mang thai, làm sao có thể? Dược thiện cũng không phải là dùng để trưng.

“ Là Đức quý nhâ, Đức quý nhân nàng mang thai, ma ma, ngươi không phải nói nàng đã uống thuốc sau bữa ăn sao? Làm sao có thể mang thai? Tới cùng là lỗi ở đâu hả? Chẳng lẽ thuốc kia vô dụng?”

Hoàng hậu kích động khiến cho cả khuốn mặt cũng trở nên hung dữ, đôi mắt đỏ sọng.

“ Này,… Này nô tài cũng không biết, nô tài tận mắt nhìn thấy Đức quý nhân uống hết, nô tài cũng không biết thuốc kia sao đột nhiên lại trở nên không có tác dụng rồi…” Tôn ma ma cũng chấn kinh, ma ng chén thuốc trong tay đặt trên bàn, vậy mà Đức quý nhân mang thai, tính tính thời gian, rất nhanh đã qua sau tháng, giấu diếm cũng thật lâu.

Trách không được nương nương lại phẫn nộ cùng thương tâm như vậy.

“ Chẳng lẽ dược thiện kia xảy ra vấn đề? Tôn ma ma, ngày đó ngươi cam đoan thời điểm dược thiện, chẳng lẽ trên đường đi Nhu Phúc cung không tránh đi đến qua học đồ Thái Y Viện vụng trộm đem bột phấn tung vào trong chén thuốc?”

Hoàng hậu trừng mắt nhìn Tôn ma ma, cắn răng suy đoán nói.

“ Mặc dù học đồ thái y viện đi theo, nhưng là nô tài quả thật vụng trộm đem bột phấn tung vào, chẳng lẽ bởi vì buối sáng hôm đó nô tài tung bột phấn bị gió thổi đi, không tung vào?” Tôn ma ma nhớ tới năm tháng trước, khi nàng đang vụng trộm tránh học đồ của Thái Y viện tung ra bột phấn thì có một trận gió thổi qua.

“ Xem ra cũng chỉ có thể là do chuyện này, dù sao cũng đã hơn năm tháng, những phi tử sủng hạnh qua đều không có thai/” Hoàng hậu giờ phút này chỉ có thể oán hận ông trời, Đức quý nhân này vận khí cũng quá tốt rồi?

Bất quá vận khí tốt của nàng cũng sắp kết thúc, hoàng hậu nắm chặt tay thành quyền, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“ Tôn ma ma, bản cung nhớ đến chúng ta có cơ sở ngầm ở phòng tiểu bếp là một bà tử thô sử đúng không?”

Tôn ma ma gật đầu, trong mắt tinh quan chớp lóe, biết hoàng hậu nương nương muốn làm cái gì, tuy nhiên vẫn thấp giọng hỏi một câu:” Đúng vậy, nương nương là muốn….”

Hoàng hậu nheo hai tròng mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi óan hận nói:” không sai, bản cung muốn Đức quý nhân xảy thai!”

Phương quý phi nàng không thể nào nhúng tay hạ thủ, nhưng đối phó với Đức quý nhân thì đơn giản hơn.

“ Tôn ma ma, khoảng thời gian trước, người của chúng ta không phải đã nghiên cứu ra một loại phấn xạ hương phá thai khi cho vào nước sẽ không mùi không sắc không hương sao? Sai người đem đến cho cơ sở ngầm kia thả vào trong thực phẩm thường ngày đi.” Xạ hương này đối với hoàng thượng không có tác dụng gì, nhưng đối với phụ nữ có thai liền có tác dụng lớn.

Huống hồ phấn xạ hương này vốn là có tác dụng mạnh hơn với loại thuốc cũ, xạ hương vốn là có tác dụng trợ sản, mang thai gần sáu tháng, nếu trợ sản mà nói, cực kỳ dễ dàng sẽ tạo thành vết thương cho cơ thể mẹ.

Vận khí không tốt mà nói, hoặc là thân thể không tốt mà nói, một xác hai mạng là thập phần có khả năng.

“ Đúng vậy, nương nương, tuy nhiên phấn xạ hương kia không có sử dụng qua, không biết có hiệu quả?” Tôn ma ma gật đầu, bất quá thời điểm nói đến xạ hương kia, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ.

“ Khẳng định là có hiệu quả, xạ hương này nguyên bản là bột phấn cũ, chỉ là cho thêm nguyên liệu khác, che dấu bớt mùi thơm của xạ hương mà thôi.” Hoàng hậu đối với xạ hương này rất có tin tưởng.

Đây là lợi khí nàng dùng để đối phó với nữ nhân mang thai trong hậu cung.

Mà lúc này Liễu Vi Dung không biết, chuyện tình mình mang thai đã tránh thóat khỏi Liễu Tương Nhã nhưng không tránh được tai mắt của hoàng hậu, nhưng lại có một nguy cơ lớn hơn đang chờ nàng.

Hôm nay giấc ngủ trưa kéo dài đến xế chiều, vậy mà Liễu Vi Dung hiếm thấy lại gặp ác mộng rồi.

Trong mộng nàng mơ thấy bản thân mình sinh non, trong mộng nhìn nàng giống như rất thống khổ ôm bụng của mình, hạ thân còn có rất nhiều máu, rất nhiều máu…Chính mình lại không cảm giác được đau ( yêu), nàng sợ hãi, nàng sợ hãi, nàng liều mạng hô hoàng thượng, thái y….

Nhưng không ai đến cứu nàng.

Sau cùng nàng chỉ có thể ôm bụng của chính mình, chịu đựng cảm giác đau tê tâm liệt phế, trơ mắt nhìn trong bụng một nam thai đã hình thành bị chảy mất…..

Nàng sợ tới mức hét chói tai rồi tỉnh lại.

Bạch Liên bên ngoài đang trông chừng chợt nghe thấy tiếng thét chói tai liền vội vàng tiến vào.

“ Chủ tử, chủ tử, xảy ra chuyện gì rồi hả?” Bạch Liên vừa tiến đến liền vọt đến bên giường, khẩn trương bắt lấy tay Liễu Vi Dung, lo lắng mang theo ân cần hỏi han.

Liễu Vi Dung tỉnh lại phát hiện toàn thân mình ra đầy mồ hôi lạnh, lau mồ hôi trên mặt, xốc mạnh chăn lên, nhìn thấy bụng của chính mình vẫn tốt, vỗ vỗ lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt của mình, thở dốc một hơi.

Chỉ là một giấc mộng thôi! Liễu Vi Dung tự an ủi chính mình.

Phỏng chừng cấm túc cũng sắp kết thúc, chính mình quá mức khẩn trương rồi.

“ ta không sao, vừa mới gặp một cơn ác mộng.” Sắc mặt khẽ biến thành trắng xanh, Liễu Vi Dung giật giật khóe miệng, vỗ vỗ tay nàng, lòng còn sợ hãi nói.

“ Không có việc gì thì tốt rồi, chỉ là cơn ác mộng, cũng không phải là sự thật, chủ tử đừng quá lo lắng.” Bạch Liên vội vàng an ủi chủ tử, đứng dậy rót cho chủ tử chén trà.

Liễu Vi Dung gật đầu, uống một ngụm trà lài, sắc mặt tái nhợt dần dần có chút huyết sắc.

Bởi vì có ám vệ, Mộ Dung Triệt rất nhanh liền biết chuyện Liễu Vi Dung gặp ác mộng bị kinh tỉnh ( sợ hãi tỉnh dậy), môi mỏng mấp máy, ánh mắt âm u, xem ra hắn tiễn tặng ba cung nữ đi qua, cũng không thể giảm bớt bất an của nàng.

Đến buổi tối, hoàng thượng mang theo Tiểu Lý Tử đi Nhu Phúc cung, đầu kia hoàng hậu liền nhận được tin tức, biết được cơ sở ngầm kia đêm nay sẽ hạ xạ hương phấn vào trong bữa tối, nhịn không đựợc thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.

“ Tôn ma ma, ngươi không phải đã quên dặn dò cơ sở ngầm ở phòng tiểu bếp để cho nàng hạ thuốc lúc bữa trưa của Đức quý nhân …..”

Tôn ma ma cả kinh, lúc này mới nhớ đến chuyện này, sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi.

Không cần bà trả lời, hoàng hậu cũng đã nhìn ra.

Hai mắt nàng khép chặt lại, nắm tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cầu nguyện bên người hoàng thượng không có người kiểm tra ra có phấn xạ hương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên sử dụng, hi vọng phấn xạ hương có thể tránh khỏi được đợt kiểm tra.

Hoàng đế Mộ Dung Triệt đến chỗ Y Lan điện, Nhu Phúc cung, bữa tối được chuẩn bị rất tốt rồi.

Thời điểm mang thức ăn lên, Liễu Vi Dung không biết tại sao tim đập mạnh, lại nghĩ đến ác mộng buổi chiều kia, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, có chút lo sợ, nghi hoặc cùng bất an lại kéo đến.

“ Làm sao vậy? Không thoải mái?” Mộ Dung Triệt phát hiện dị dạng của nàng, trầm giọng hỏi, trong giọng nói hỗn loạn có một tia quan tâm.

“ Hồi bẩm hoàng thượng, tì thiếp không có việc gì!” Liễu Vi Dung lắc đầu, chẳng lẽ muốn nàng nói cho hắn chuyện nàng gặp ác mộng hồi chiều, mơ thấy con bị chảy mất rồi.

Bỗng dưng hai mắt nàng trợn to, nghĩ đến một khả năng, có phải hay không ác mộng bủôi chiều là một loại ám chỉ, ám chỉ có người muốn hại con của nàng.

Mộ Dung Triệt thấy thế, cho rằng nàng còn chưa thóat khỏi đựơc ảnh hưởng của ác mộng, vì thế nắm lấy tay của nàng, biểu tình nhu hòa nói:” Có chuyện gì không giải quyết được, có thể nói với trẫm”

“ uhm!” Liễu Vi Dung bị bàn tay to ấm áp của hắn nắm chặt, trong lòng cảm thấy yên ổn không ít, vội vàng gật đầu.

Bạch Liên cùng các nàng khác đem đồ ăn tốt lên xong liền đứng ở một bên, khắp phòng bốn phía đều là mùi đồ ăn, khiến người khác phải nuốt nước miếng.

Tiểu Lý Tử để cho thái giám bên cạnh cứ theo lẽ thường kiểm tra một lần, không có phát hiện vấn đề gì.

Liễu Vi Dung nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, ngọa trừ bỏ đậu hủ cay cùng với cá nấu dưa cải chua, đều là một màu món ăn gia đình, khẩu vị cực kỳ loãng, đương nhiên còn có một nồi canh gà mùi thơm bay bốn phía.

Màu xanh thực vật cũng không có tương khắc gì, Liễu Vi Dung nghi hoặc, chẳng lẽ chính là nàng trong lòng suy nghĩ quá nhiều?

Ác mộng kia cũng không có gì đặc biệt.

Sau khi Mộ Dung Triệt thúc giục, Liễu Vi Dung cũng chỉ mở miệng ăn theo những món đã được ăn, Bạch Liên ở phía sau người đưa cho nàng đĩa rau.

Mới ăn đựợc một hồi, Liễu Vi Dung đột nhiên cảm thấy trong bụng quặn đau một trận, ôm bụng “ A” một tiếng kêu đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.