“ Ở trên đảo hoang không có nữ nhân nên hai người mới quấn lấy nhanh như vậy sao, có muốn thử cảm giác của nữ nhân cho biết vị không?”
Có tiếng nói õng ẹo truyền đến, phá vỡ không khí lãng mạn của đôi chim chuột.
Hai người quay đầu nhìn lai, người nói là một nữ nhân mặc sườn sám kẻ cao, lộ ra đôi chân dài quyến rủ, cùng vòng eo như rắn, bộ ngực ưỡn cao, mái tóc đen xoắn lọn kiểu cũ, mặt hoa môi đỏ chót, mùi nước hoa nồng đến nổi hai người cũng phải nhíu mày.
Eagle mấy nay cũng đã biết được, nơi này phân làm hai giới tính, nam và nữ, nữ thì chính là á thú nhân ở thế thú, nam thì giống thú nhân, nhưng nam ở đây lại rất yếu, còn không mạnh mẽ bằng á thú nhân, nữ nhân thì càng khỏi nói.
Bạch Kỳ Thư còn cho anh xem mấy cái bộ phim chiến tranh, con người đánh giết lẫn nhau, nghi ngờ lừa lọc, đấu trí đấu dũng đấu mưu, còn có vũ khí nóng có uy lực kinh người, dù là cái nào cũng không khiến anh có chút nào hướng về nơi này.
Bảo sao con chuột nhỏ lại nói nơi này không tốt như thế thú.
“ Nữ nhân như cô sao lại ăn nói như gái làng chơi vậy, thiếu thốn nam nhân sao?”
Bạch Kỳ Thư cười cười.
“ Hơn nữa, nữ nhân như cô chắc nội thất lỏng lẽo hết cả rồi, làm sao mà bằng nam nhân chúng tôi chơi mãi vẫn chặt nha.”
Cậu vừa nói vừa tà ác mà bóp bóp cái mông của chim to.
Eagle bị xổ sàng nhìn xuống con chuột nhỏ, đôi tay to lần xuống cái mông nhỏ, xoa xoa nó đến biến dạng.
“ Ưm...”
Con chuột nhỏ chịu không nổi mà kêu lên.
Nữ nhân kia nghe cậu rên thì cắn răng.
Nhiều người cũng chú ý đến bên này nhưng lại không nghe rõ, chỉ là thấy cái tay Bạch Kỳ Thư bóp mông nam nhân cao lớn mà thôi.
Đám người lắc đầu ngao ngán, thời buổi này nam nhân thân cao hai mét lại nằm dưới, đúng là lạ đời.
Nữ nhân kia giậm chân dùng dằng bỏ đi.
“ Em sai rồi, chồng ơi!”
Con chuột nhỏ mềm người nhận sai.
Nhưng con chim to nào có dễ bỏ qua, không nói hai lời vác cậu lên, mang đi.
Bạch Kỳ Thư ôm cổ anh tức giận nhe răng cắn.
Đám người nhìn họ rời đi mà không hiểu cuối cùng ai trên ai dưới nhưng mà biểu tình của Bạch Kỳ Thư lại chọc cho một số người nổi lên tâm tư xấu.
Eagle mang con chuột nhỏ trở về phòng, quăng lên giường, đè lên, ăn thịt.
Đợi đến khi cho nguyên cây vào rồi, nghe con chuột nhỏ rên rỉ, bên dưới còn xoắn đến chặt thì anh mới lại gần.
“ Đúng là chặt lắm.”
Còn vừa nói vừa bóp bóp mông nhỏ của cậu, eo hông thì đỉnh lộng không ngừng.
“ Ô... A...”
Con chuột nhỏ đã ngất ngây rồi còn đâu.
Này đúng chất là high quá bất chấp hậu quả đây mà.
Bạch Kỳ Thư bị anh giã từ ngày đến đêm ở trong lòng rút ra bài học cho mình, không thể trêu chọc nam nhân chim to.
Nhìn con chuột nhỏ mệt mỏi nằm trên trong chăn nệm, hai mắt nhắm chặt nhưng miệng thì lèm bèm mấy câu không rõ, Eagle cười sủng nịnh mà hôn lên má cậu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Eagle để trần thân trên, để lộ cơ bắp rắn chắc, đi ra mở cửa.
Là người giao cơm.
Thuyền viên giao cơm cho anh cũng bị thân hình kia làm cho đỏ mặt, cúi đầu.
Eagle nhận cơm, cám ơn rồi đóng cửa.
Bên trên tầng cao nhất của du thuyền, Nam Tư Thiệu nhìn tài liệu trong tay, sắc mặt trầm đến đáng sợ.
Muốn thâu tóm Nam thị?
Nhạc gia đúng là chẳng có trong sạch như vẻ bề ngoài.
Cũng đúng, nếu trong sạch thì làm gì có việc Nhạc Linh San lại ở đây hết sức lấy lòng đeo bám.
Bản thân anh một mình chèo chống tập đoàn cũng chưa từng nghĩ muốn dùng hôn nhân để vực dậy Nam thị.
Nhạc gia vừa tụt dốc một chút đã nghĩ muốn dựa vào hôn nhân chính trị, đúng là biết tính.
Chứng cứ không đủ...
Nếu có thể đào sâu thêm mấy việc dơ bẩn của Nhạc thị thì mới có thể một lưới hốt gọn.
Phải làm sao...
...
Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng du thuyền Nam thị cũng cặp bến.
Đám người ồ ạt nối đuôi nhau rời khỏi thuyền.
Bạch Kỳ Thư cùng chim to đứng trên boong thuyền đưa mắt nhìn cảng lớn đồ sộ, xa hơn nữa là những toà nhà cao tầng trọc trời.
“ Đi thôi!”
Name Tư Thiệu đi đến nói với hai người.
“ Được.”
Bạch Kỳ Thư nắm tay chim to đi theo hắn rời khỏi con thuyền.
Ở trên xe.
“ Lúc trên thuyền tôi đã ngờ người làm chứng minh cho hai người rồi, hôm nay đã có.”
Nam Tư Thiệu ngồi đối diện hai người nói.
Gì chứ hai cái chứng minh cũng không làm khó được anh.
“ Cảm ơn anh.”
Bạch Kỳ Thư cười nói.
“ Hai người đã nghĩ ra sẽ làm gì chưa?”
Hắn hỏi.
“ Trước mắt có một nơi ở đã rồi mới tính tiếp, cơ bản cũng biết là nên làm gì rồi.”
Bạch Kỳ Thư nhún vai.
“ Tôi đã chuẩn bị nhà cho hai người rồi, xe thì có nhưng phải học lái, còn đây, thẻ không giới hạn đưa cho hai người, muốn mua cái gì thì cứ dùng nó.”
Nam Tư Thiệu vừa nói vừa đưa một tấm thẻ tín dụng màu đen cho Bạch Kỳ Thư.
“ Anh không sợ tôi sài hết sao?”
Bạch Kỳ Thư tung tung cái thẻ.
“ Nếu không có hai người thì sợ tôi cũng chết.”
Nam Tư Thiệu lắc đầu.
“ Nể mặt anh, chúng tôi sẽ sài tiết kiệm, hơn nữa một thời gian sẽ trả lại cho anh.”
Bạch Kỳ Thư lém lĩnh nói.
“ Không cần trả lại đâu!”
Nam Tư Thiệu xua tay.
“ Chúng tôi sẽ không ở lại đây lâu, nhiều nhất là một năm, chúng tôi phải đi rồi.”
Bạch Kỳ Thư cũng không giấu diếm, dù sao cậu cũng không nói là đi đâu.
“ Hai người muốn đi đâu?”
Nam Tư Thiệu kinh ngạc.
“ Trở về nhà xem sao.”
Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn ra ngoài, nhàn nhạt nói.
“ Là quê hương của hai người sao... Vậy cũng tốt, nếu có gì cần tôi thì cứ gọi.”
Nam Tư Thiệu cũng không giữ lại, bọn họ chỉ là sơ ngộ, hắn đền ân còn họ nhận ân, cũng không có gì phải níu kéo.
Nam Tư Thiệu đưa hai người đến một căn hộ trong toà chung cư xa hoa nhất thành phố, đưa khoá nhà cùng với hai cái chứng minh thư, hai cái điện thoại mới toang sau đó rời đi.
Thẻ cũng đã đưa, thiết nghĩ họ sẽ biết dùng, không cần phải xem vào cuộc sống của hai phu phu.
Bạch Kỳ Thư cũng phải chịu hắn suy nghĩ thấu đáo.
Căn hộ Nam Tư Thiệu cho họ nằm ở tầng hai mươi tám, gồm có một phòng ngủ chính, hai phòng cho khách, một nhà bếp đầy đủ tiện nghi, một phòng khách, tổng diện tích lên tới hai trăm mét vuông, rộng thênh thang, phòng ốc thì xa hoa, sàn lót thảm, phòng ngủ có tường bằng kính còn có ban công, giường king size, phòng tắm có tường trong suốt dùng mành che lấy, không thích thì kéo ra, đủ kích thích.
Eagle theo cậu chạy từ phòng này sang phòng khác, nhìn con chuột nhỏ hưng phấn đến muốn bay lên trời thì cười sủng nịnh.
“ Chim, chúng ta đi siêu thị, mua quần áo, còn phải mua thức ăn, mua laptop cho anh nữa, nhiều thứ cần mua lắm, bổn chuột có tiền, đi thôi!!”
Dạo đã đời rồi con chuột nhỏ hô lên.
“ Được.”
Anh đáp, để cậu kéo tay đi ra ngoài.
Thời gian ở trên thuyền đủ cho họ tìm hiểu sơ qua về nơi này, rất nhanh họ đã đi vào trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Đôi chim chuột nhìn người đến là người mà choáng ngộp.
“ Chim, anh sợ không?”
Con chuột nhỏ nắm chặt tay chim.
“ Không sợ.”
Chim to nắm lại.
“ Vậy chúng ta đi thôi!!”
Con chuột nhỏ hí ha hí hửng, nào có chút sợ hãi, kéo chim to lên thang cuốn.
Bề ngoại nổi bật của họ nhanh chóng thu hút một đám người.
Nhưng đôi chim chuột cũng không để ý, nhanh chân bay vào một cửa hàng đồ nam nằm ngay cầu thang.