Đám người nhìn họ, có người thì hứng thú, có người lại trào phúng cười mỉa mai, có mắt cao hơn đầu không thèm nhìn.
Lúc nhìn thấy hai người ngồi xuống bàn ăn, ai cũng muốn xem hai người xấu mặt, dù sao cũng sống trên đảo hoang không biết bao lâu, có khi còn không biết dùng đũa cũng nên.
Nhưng họ phải thất vọng rồi.
Đũa là thứ Bạch Kỳ Thư dạy cho anh cách dùng từ lúc đến thế thú, dao nĩa thì khó gì, thú nhân dùng dao còn điêu luyện hơn, vậy nên ai muốn hóng hớt thì cứ hóng, hai người Bạch Kỳ Thư cứ ăn.
Tao nhã có, lịch sự có, lịch lãm có, không chê vào đâu được.
“ Hai người thật sự là sống ở trên đảo rất lâu?”
Đương lúc cả phòng ăn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng động đũa của hai người Bạch Kỳ Thư thì một nam nhân đi tới cất giọng hỏi, trong giọng nói có sự khinh thường mà ai cũng nghe thấy.
Nhưng hắn hỏi một hồi cũng không thấy ai trả lời.
“ Này, tôi hỏi hai người đó.”
Nam nhân gõ lên bàn ăn của hai người, chất giọng khinh khỉnh khiến người thấy ghét.
“ Anh lịch sự gớm nhỉ, chúng tôi đang ăn, gia giáo của anh đâu rồi, có biết làm phiền người khác khi đang ăn là hành động lịch sự cỡ nào không, hơn nữa, anh là cái gì mà chúng tôi phải trả lời anh?”
Bạch Kỳ Thư đầu cũng không ngẩng lên mà nhàn nhạt nói.
“ Cậu...”
“ Biến lẹ giùm đi cho nước nó trong.”
Bạch Kỳ Thư ngắt lời hắn.
Nam nhân sượng ngắt nhìn cậu, nữa ngày cũng nói không nên lời.
Đám người xung quanh không ngờ miệng lưỡi của thiếu niên tóc trắng kia lại ghê gớm như vậy, nào có dáng vẻ của một dã nhân sống trên đảo hoang chứ.
“ Có chuyện gì vậy?”
Chu Hằng vừa xuống nhà ăn đã thấy đám đông đứng chật ních, hắn không có đường đi lạnh mặt lên tiếng.
“ Thư ký Chu.”
Đám đông nhao nhao tránh đường.
Ở đây có hai phần ba là nhân viên của Nam thị tập đoàn, đối với Chu Hằng tất nhiên sẽ không nhiều lời, nhưng còn một phần ba là đối tác làm ăn.
Đám người đó không chỉ có một nhà một người mà còn dẫn theo vài ba người, có khi là bạn bè hay vợ chồng, bởi vậy mà khả năng lẫn vào một vài người không có gia giáo cũng là hợp lý.
“ Sầm Bắc, đừng làm ồn nữa, thư ký Chu đến rồi kìa.”
Có người lên tiếng gọi nam nhân vẫn đứng đực ra chỗ bàn ăn của hai người Bạch Kỳ Thư.
Sầm Bắc đang nóng đầu nghe lời này thì càng thêm không xong, bởi vậy mà hắn mở miệng thúi ra.
“ Tôi sợ gì chứ, tự nhiên mang đến hai cái dã nhân làm mất hứng thú của bản thiếu gia, miệng lưỡi còn rất sắc bén, xem ở phần cậu cũng có nhan sắc nên bản thiếu gia mới mở miệng hỏi, dù sao mới từ đảo hoang về, bản thiếu gia vui vẻ có khi sẽ giới thiệu chỗ tốt cho mà bán nhan sắc kiếm tiền... A!!”
Sầm Bắc còn chưa nói xong đã bị một cái chân đạp cho ngã lăn ra đất.
Đám người giật mình kinh hô, nhốn nháo cả lên.
“ Im lặng, giải tán hết đi.”
Chu Hằng quát lên, chưa nói đến Sầm Bắc đang được người đỡ dậy ở kia, nhìn số đông nhân viên của công ty cất giọng ra lệnh.
Đám người nhất thời vơi đi hai phần ba.
Chỉ còn lại đám đối tác làm ăn cỡ hai mươi mấy người.
“ Sầm thiếu gia, tôi nghĩ cậu nên nói năng cho sạch sẽ một chút, nếu không bốn biển là đường mời anh đi, chúng tôi không giữ.”
Chu Hằng miệng thì kêu thiếu gia nhưng lời nói ra chẳng có chút cung kính nào.
“ Anh dám đuổi tôi?”
Sầm Bắc không ngờ Chu Hằng lại mở miệng đuổi hắn.
“ Tôi nghĩ lỗ tai anh bị điếc rồi, nghe được nữa câu mất nữa câu, đây không phải là nơi cho anh càn quấy, anh cũng chỉ là con trai của Sầm tổng, nếu nghĩ cho Sầm gia nên thu liễu tính tình lại đi, còn nữa, họ là ân nhân của Nam tổng, nếu anh chẳng vui thì cũng biến đi chỗ khác, nếu chọc giận Nam tổng, hợp đồng kia với Sầm gia cũng kết thúc được rồi.”
Chu Hằng lời không tha người, vừa nói ra đã là chấm dứt quan hệ hợp tác khiến ai cũng trố mắt.
“ Anh không cần phải nghi ngờ tính chân thực của những lời này, may cho anh hôm nay là gặp tôi, nếu là Nam tổng...”
Chu Hằng thấy hắn còn không chịu thức thời thì bổ thêm một câu.
“ Đi thôi Sầm Bắc, nếu để cha anh biết anh làm loạn ở đây là không xong đâu.”
Bạn thân đã theo hắn đến đây cũng khuyên.
Sầm Bắc sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cũng nghe vào mà theo bạn hắn rời đi, lúc đi còn không quên trừng Bạch Kỳ Thư.
“ Sao hai người lại đến đây ăn rồi, tôi cứ tưởng...”
Chu Hằng không nói hết lời.
Bạch Kỳ Thư cũng biết hắn nghĩ gì, hai người họ không ra ngoài làm nhiều người nghĩ rằng họ ngại, sợ người bàn tán chỉ chỏ, chỉ dựa vào cái danh ân nhân của Nam tổng mà ở đây chứ không dám ló mặt ra ngoài.
“ Chúng tôi không muốn ra ngoài là vì có nhiều kiến thức cần phải bổ sung, tránh cho người ta nói chúng tôi là dã nhân không biết hành xử nơi công cộng, cơ mà chúng tôi cũng chẳng trêu ai chọc ai lại vẫn có người ngứa mắt, còn kiếm chuyện, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.”
Bạch Kỳ Thư nói cũng đủ lớn, vậy nên cả sảnh đang chú ý đến họ đều nghe thấy.
Một đám bị cậu so sánh với chó chỉ có vài người tâm lý yếu mà tỏ ra không vui, tâm lý mạnh thì xem như không nghe thấy.
Chu Hằng cũng phải bội phục Bạch Kỳ Thư.
“ Sợ rằng có người sẽ ém chuyện này trong lòng, đợi xuống tàu rồi lại giở trò với hai người thôi.”
Hắn nói, đi đến quầy gắp thức ăn bưng lại đây.
“ Hổ thì vẫn là hổ thôi.”
Bạch Kỳ Thư nhàn nhạt nói, không cho rằng chuyện này là cái gì, họ cũng không ở đây lâu, rất nhanh sẽ biến mất khỏi nơi này, sợ gì chứ.
Chu Hằng im lặng một chút rồi tiếp tục ăn của mình.
Hắn không phải khinh thường Bạch Kỳ Thư, chỉ là sợ họ chịu thua thiệt.
Cơ mà có Nam Tư Thiệu ở đây, chắc cũng không đến nổi nào đây, miễn họ không phóng túng quá mà tạo ra nhiều rắc rối khó giải quyết.
Nam Tư Thiệu cũng không phải bất chấp tất cả mà lần nào cũng thay họ gánh.
Chu Hằng đưa mắt nhìn hai người.
Nhìn họ không giống sẽ gây chuyện vô cớ đâu, chỉ việc họ nhiều ngày ở trong phòng là đủ biết.
Vừa từ đảo hoang trở về lại không chút nào bị vẻ xa hoa hào nhoáng ở đây hấp dẫn, không ra vẻ, không nịnh bợ ai, hành xử tuy hơi ngông cuồng nhưng cũng là người có cốt khí đi.
“ Chúng tôi cũng không muốn mới trở về đã bị người dòm ngó, nhưng không phải vì vậy mà để cho người ta trèo đầu cưỡi cổ đâu.”
Bạch Kỳ Thư nhún vai.
“ Con người ta hơn nhau ở cái đầu chứ không phải ở tiền tài và địa vị, nếu cái đầu quá nát thì những thứ kia cũng tan rã mấy hồi.”
Cậu bưng cốc nước hoa quả lên uống.
“ Chúng tôi ra ngoài hứng gió biển chút đây, à đúng rồi, có thể cho tôi mượn ít giấy bút không?”
Bạch Kỳ Thư kéo tay chim to chuẩn bị đi tự nhiên lại nhớ ra chuyện này, quay lại hỏi Chu Hằng.
“ Có, đợi lát tôi sẽ đem qua.”
Chu Hằng gật đầu.
“ Vậy cảm ơn anh.”
Nói xong thì mang chim nhà mình đã ăn no đi mất.
Hai người đi thẳng ra ban công tầng ba của du thuyền, đứng ở đó ngắm biển cả.
“ Đồ ăn ở đây rất mới lạ.”
Eagle nhẹ giọng bình phẩm.
“ Ngon hơn em nấu không?”
Bạch Kỳ Thư lém lĩnh nói, ôm tay anh cười ha ha.
“ Sao có thể.”
Chim to lắc đầu.
“ Anh ngọt lắm đó biết không!”
Bạch Kỳ Thư đu lên cổ anh hôn chụt chụt vài cái.