Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 196: Chương 196: Hậu truyện - Không quên chốn về




Giọng nói lém lĩnh của Bạch Kỳ Thư đánh tỉnh hai người kia.

“ Đúng là đẹp, nhưng mà hơi ngắn thì phải.”

Nam Tư Thiệu ghen tị mà nhìn cái cặp chân dài miên man của Eagle.

“ Tôi biết trước sau gì cũng ngắn, anh ấy phải cao hơn hai mét.”

Chu Hằng lắc đầu.

“ Mấy nhà tạo mẫu mà thấy anh đảm bảo sẽ chạy theo như vịt.”

Nam Tư Thiệu bật cười.

Đồ Chu Hằng mang đến là kiểu áo thun quần thể thao, mặc trên người Eagle lại chẳng che nổi nét đẹp nam tính của anh.

So với anh thì Bạch Kỳ Thư lại có vẻ thanh xuân tươi mát, áo thun trên người cậu có chút rộng nhưng cũng không xấu đi chút nào.

Hai người hai phong cách đứng cạnh nhau lại bù đắp cho nhau về mặt khí chất chứ không hề lộn xộn tí nào.

Rõ ràng là trời sinh một đôi, dù chiều cao chênh lệch có chút lớn...

Bạch Kỳ Thư một mét bảy hơn chỉ cao đến bắp tay anh, đứng với anh thì đúng là nép vào người thật mà.

“ Vậy đi thôi nào.”

Nam Tư Thiệu dẫn đầu đi trước.

Bạch Kỳ Thư chân trái đá chân phải nắm tay chim to đi theo.

Chu Hằng này cũng chu đáo lắm, còn lấy giày cho họ nữa, dù chỉ là giầy lười bình thường thôi nhưng rất vừa chân, lại mềm mại.

Eagle thấy cậu vui vẻ như vậy thì cũng cười, quyết định rời đi là đúng đắn rồi.

Bên trên du thuyền đứng đầy người, ai cũng muốn xem ân nhân của Nam tổng là ai.

Đến khi nhìn thấy hai người Bạch Kỳ Thư rồi thì ai cũng trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt không đủ dùng.

Cứ nghĩ trên đảo hoang có người thì chỉ là dã nhân mà thôi, ai biết...

Người mẫu ở đâu ra lạc trên đảo hoang vậy, tôi cũng muốn gặp một anh nữa!!!!

Đám người hò hét trong lòng.

Nam Tư Thiệu mặc kệ bọn họ, dẫn theo hai người Bạch Kỳ Thư lên tầng thứ hai từ trên xuống dưới.

Tầng này có thuyền trưởng và những đối tác làm ăn lớn của Nam Tư Thiệu.

Tầng trên cùng chỉ có một phòng của hắn thôi, nếu không hắn đã để hai người ở trên cho yên tỉnh rồi.

“ Hai người ở đây được chứ?”

Nam Tư Thiệu dẫn họ đến căn phòng trong cùng cho họ.

Bạch Kỳ Thư nhìn căn phòng xa hoa mà trợn mắt.

“ Cảm ơn.”

Eagle nói với hắn.

Nam Tư Thiệu ngẩn ra, lần đầu nghe thấy âm thanh của Eagle, chấn động cũng chả kém khi nhìn thấy anh mặc đồ thường.

“ Không có chi, hai người nghĩ ngơi đi nha, lát nữa Chu Hằng sẽ mang thêm vài bộ đồ nữa đến, bây giờ ở trên thuyền cũng không thể chu toàn, thuyền này còn phải chạy hơn nữa tháng nữa, có gì bất tiện thì có thể dùng cái này gọi cho tôi, chắc hai người biết sài chứ.”

Nam Tư Thiệu đưa cái điện thoại ra cho họ, đây là điện thoại thường dùng của hắn, tạm đưa cho họ sài, lúc về thì tính sau.

“ Số của anh là số máy?”

Bạch Kỳ Thư lúc này mới hết choáng ngộp, cầm cái điện thoại hỏi, dù cậu chưa dùng nhưng cũng đơn giản mà đúng không.

“ Tôi lưu vào đây rồi.”

Nam Tư Thiệu ở trước mặt họ bấm mở nguồn điện thoại, lật phần danh bạ ra, chỉ vào cái tên đầu tiên có đánh dấu sao.

Bạch Kỳ Thư gật gù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.