Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 121: Chương 121: Muối tiến - Chuột không bơ vơ




Sau biến cố “nhỏ như không có” ngày hôm đó thì cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa, cũng không ai đi hỏi Mash có cảm giác thế nào với Silas cả.

Lúc họ trở lại được một lúc thì thấy Mash trở về với con mồi trên tay, mọi người cũng xem đó là lý do cho việc Mash tự nhiên chạy đi, cùng nhau chuẩn bị bữa ăn.

Sau đó họ vùi đầu vào xem xét ruộng muối nên cũng không ai nhớ đến chuyện này nữa.

Ruộng muối được tháo nước hai ngày thì đến ngày thứ ba Bạch Kỳ Thư thấy nó rút chậm đi.

“ Đã một ngày rồi mà nó vẫn không rút hết, vậy là được rồi phải không?”

Floyd nhìn ruộng muối mà hỏi.

“ Ừm, cơ bản là ổn rồi, đợi nó rút sạch hết thì chúng ta sẽ bắt tay vào làm, ngày kia đi, khi đất ở đây khô cứng lại, chúng ta sẽ tháo nước vào bắt đầu làm muối.”

Bạch Kỳ Thư gật đầu, quyết định nói.

“ Vậy chúng ta về thôi, tự nhiên tôi thèm ăn dưa hấu.”

Alice đập đập Ian.

“ Về thôi nào.”

Ian vừa nghe bạn đời nói muốn ăn gì đó thì chỉ muốn chấp cánh bay về.

“ Dưa hấu, a mẫu.”

Nae bé nhỏ kéo kéo váy Bạch Kỳ Thư.

“ Được, về thôi.”

Bạch Kỳ Thư ôm nó lên, cười nói.

Khởi đầu tốt đẹp, sau đó chính là quá trình làm muối dài dòng nhàm chán.

Nhìn nước chảy vào ruộng muối đầu tiên mà Bạch Kỳ Thư cảm thấy thật hạnh phúc.

Cậu chỉ là một con chuột tinh trôi nổi vào đại địa thú nhân này, nhưng lại mang đến tri thức từ nơi kia về đây, làm sung túc hơn nơi này, nếu dùng cách nói của người nơi kia thì cậu là ông tổ của nghề muối nơi này rồi, về sau khi nói đến muối biển thì cái tên của cậu sẽ khắc ghi trường tồn tại nơi này, chứng tỏ ở đại địa thú nhân này có một người như cậu, cậu không phải là một kẻ tha phương.

Ở đây cậu có gia đình, có huyết mạch truyền thừa, cậu chính là một con chuột hạnh phúc.

“ Chim, em thật hạnh phúc!!”

Bạch Kỳ Thư nhảy dựng lên, ôm cổ Eagle hét lớn.

Eagle không hiểu tại sao chỉ đi tháo nước thôi mà cậu lại vui như vậy, nhưng cũng không ngại khoé mắt đuôi mày cùng khoé miệng anh nhếch lên.

Anh đưa tay ôm chặt cậu, để cậu treo ở trên người anh, cùng cậu cảm nhận hạnh phúc từ trên người cậu lan toả qua, bao phủ cả hai.

“ A mẫu, con nữa!”

Nae đưa hai tay lên với cậu.

Bạch Kỳ Thư đưa mắt nhìn xuống, nhìn hai đứa nhỏ mắt long lanh nhìn cậu.

“ Được hết!”

Bạch Kỳ Thư ôm cả hai đứa vào lòng, hạnh phúc ngất ngây.

“ Dù không biết tại sao cậu lại như vậy nhưng tôi cũng bị hạnh phúc lay, chim, lại ôm cái nào.”

Alice kéo bạn đời nhà mình qua, cho một cái ôm thật to.

Bên kia, hai người Floyd và Dark đã ôm nhau từ lâu.

Chỉ còn Mash đứng bơ vơ...

Lúc này tự nhiên hắn lại nhớ đến mỹ nhân ngư có mái tóc xanh như tảo biển cùng nụ cười toả sáng, giọng nói như tiếng nước réo rắc không ngừng vang lên bên tai hắn...

Một mỹ nhân ngư như vậy, nếu là bạn đời...

“ Mash, sao mặt anh đỏ vậy?”

Alice vừa buông bạn đời nhà mình ra thì thấy Mash ngây ngốc đứng đó với khuôn mặt đỏ lựng.

“ Hả à, chắc tại sắp đến mùa khô, trời nóng quá, lát về uống trái dừa giải nhiệt.”

Mash lởi sởi nói, hai bàn tay to vỗ vỗ vào mặt mình bốp bốp.

Mấy người Bạch Kỳ Thư nhìn nhau, trong mắt đều có ý tưởng nhưng thức thời không nói nữa.

Nhìn nước biển theo con mương tháo vào ruộng muối, đến khi nó đầy thì Bạch Kỳ Thư đóng lại.

“ Chỉ tháo một ruộng thôi sao?”

Floyd hỏi.

“ Đúng vậy, hôm nay một ruộng ngoài cùng này thôi, ngày mai sẽ tháo nước trong ruộng này qua ruộng bên cạnh, rồi lại tháo nước biển mới vào ruộng đầu tiên, cứ như vậy tháo dần đến ruộng cuối cùng thì muối của chúng ta mới sạch nhất và ngon nhất.”

Bạch Kỳ Thư gật đầu nói.

Đám người gật gù đã hiểu.

Muối khi được làm bằng phương pháp này sẽ ngon hơn rất nhiều, lại còn tốt cho sức khoẻ, chỉ là hơi tốn sức thôi, dù sao họ cũng có sức, đám thú nhân còn ngại ít kia.

Riêng cậu thì thấy vừa đủ rồi, một ô ruộng rộng năm mét dài tám mét đã là rất lớn, không cần phải làm thêm nữa.

Chuyện hôm nay đã xong rồi, cả đám cùng nhau trở về.

Ngồi bên dưới mái che bằng lá dừa, uống nước dừa, ăn dưa hấu, ngấm mỹ nhân ngư, cuộc sống chỉ như vậy đã rất thoả mãn rồi.

Lại nói, từ dạo đó đến nay họ cũng không nhìn thấy lại Silas nữa, chỉ có Elias, anh trai của họ vẫn luôn mang cá đến đây, cũng rất thân thiết với hai đứa nhỏ nhà Bạch Kỳ Thư.

Tính tính, bọn họ rời đi tộc chim đã được một tháng, đến vùng biển nơi này đã được bảy ngày, ở lại tộc người cá năm ngày, đáy biển cũng đã dạo chơi một vòng rồi nhưng chỉ mới quen biết được có bốn người cá là tế ti Alan, tộc trưởng Aidan và anh em nhà Elias.

Người đầu tiên thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, Aidan tộc trưởng lúc đầu còn thấy nhưng lúc sau đều giao việc mang cá đến đây cho Elias, Silas lại giống như mất đi cái bóng.

Nhưng có một hôm, khi bọn họ tháo nước vào ô ruộng cuối cùng thì Silas lại xuất hiện.

“ Silas, đã lâu không thấy!”

Bạch Kỳ Thư liếc nhẹ qua mỗ thanh niên đứng ngốc ở đó, cùng Silas bắt chuyện.

“ Tôi giúp anh trai mang cá qua cho mọi người, hôm nay anh ấy bận.”

Silas vẫn rất vui vẻ cùng họ nói chuyện chứ không có chút ngại ngùng nào cả, giống như chuyện làm mối kia vốn không hề có, mà ánh mắt của Silas cũng không liếc qua Mash lần nào.

Điều này rất bất thường.

Phàm là một chuyện bản thân không coi trọng nó thì sẽ tỏ ra ai cũng như nhau, chưa kể Silas và

Mash còn có một đoạn tiếp xúc khá là thân mật nhưng lúc này chào nhau một câu cũng không có, nói không bất thường thì ai mà tin.

Nhưng mỗ thanh niên ngốc nghếch kia lại đờ đẫn đứng đó, không có một tí hành động nào.

Chẳng lẽ thật sự là không có ý nghĩ nào với mỹ nhân ngư Silas này hay sao?

Nếu vậy họ cũng không nên làm gì nữa, nếu không người tổn thương sẽ là Silas.

Có lẽ bản thân Silas cũng hiểu...

Nhưng Mash thật sự không có gì sao?

“ Elias sẽ bận? Mà người cá các cậu bình thường sẽ làm gì để giết thời gian?”

Bạch Kỳ Thư nghĩ thông suốt, bắt đầu tám chuyện cùng Silas.

“ Chúng tôi cũng giống các bạn, đi hái lượm cũng như đi săn, nhiều thời gian rỗi thì ca hát và nhảy múa, giao lưu để tìm kiếm bạn đời.”

Silas đơn giản nói.

“ Tôi thấy vùng biển của các bạn rất đẹp, cũng không có cá lớn, các bạn sẽ ra khỏi vùng biển đúng không?”

Bạch Kỳ Thư tò mò hỏi.

“ Đúng vậy, ở bên ngoài vùng biển này còn có rất nhiều sinh vật biển khác, cũng có những nguy hiểm khác, nhưng mỹ nhân ngư chúng tôi bơi rất nhanh, cũng không sợ chúng.”

Silas ngồi trên bãi cát nói chuyện cùng Bạch Kỳ Thư.

“ Vậy các bạn săn cá bằng cách nào, tôi cũng không thấy các bạn có cái gì bén nhọn cả.”

Bạch Kỳ Thư ngốc ngốc nói.

“ Chúng tôi không dùng ngoại vật để công kích con mồi, mà dùng tiếng nói.”

Silas bật cười.

Đối với mỹ nhân ngư, âm thanh chính là vũ khí sắc bén nhất.

Bạch Kỳ Thư ngẩn ngơ.

Cậu có xem phim hoạt hình, trên đó nói mỹ nhân ngư có một giọng hát có thể mê hoặc những sinh vật khác nghe thấy nó, cậu cứ tưởng đó là giả tưởng, ai ngờ ở đây cũng vậy, mà lại, hôm đầu tiên khi tới đây hình như bọn họ cũng từng nghe thấy âm thanh khác lạ do Elias phát ra, chắc đó chính là ngôn ngữ chung của mỹ nhân ngư cùng như vũ khí có thể công kích tất cả sinh vật bên dưới đáy biển này.

“ Nghe bảo các cậu có giọng hát rất hay, chúng tôi có thể được nghe không, sẽ không sao chứ?”

Bạch Kỳ Thư tò mò hỏi.

...

* Báo động đỏ: Bắt đầu ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.