Mash còn đang ở trong cơn giật mình, vừa quay đầu đã đối diện với một đôi mắt màu xanh rêu cùng một mái tóc dài xinh đẹp cùng màu, tìm bỗng nhiên chậm một nhịp.
“ Anh muốn hái nó hả?”
Đôi môi của mĩ nhân hé ra, từ trong đó phát ra âm thanh trong veo tựa như biển cả, nhẹ nhàng chui vào tai của Mash.
Mash ngốc ngốc gật đầu, rồi giống như nghĩ gì, lắc đầu, xua tay, còn tính há miệng nói gì thì nước tràn vào miệng làm hắn lật đật lấy tay bịt lại, mặt nghẹn đến đỏ bừng, một ngụm nước trong miệng nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong, khổ không tả được.
“ Ha ha ha!!!”
Tiếng cười êm tai lại tiếp tục truyền đến, Mash lại ngẩn ngơ, hắn chưa nghe thấy cái âm thanh nào hay như vậy trước đây.
“ Bạn của anh đâu?”
Silas nghĩ chắc bọn họ đều xuống nước, vậy mà lại chỉ thấy mình thú nhân tóc vàng có vẻ ngốc nghếch này, dù rất là đáng yêu.
Mash nghe hỏi thì theo bản năng quay lại nhìn về phía đám người, nhưng lúc này nào còn có ai ở đây đâu... Hắn ngẩn ngơ...
Silas có chút buồn cười nhìn hắn nhưng lúc nãy lỡ cười người ta, sợ cười nữa thú nhân thật thà này sẽ xấu hổ chết mất.
“ Chắc họ tự đi chơi rồi, anh không có bạn đời đúng không?”
Silas ngẫm nghĩ, hình như trong đám người ai cũng có cặp, nhưng lại có bảy người, chắc đây là thú nhân tộc dực sư chưa có bạn đời rồi.
Mash có chút buồn bã gật đầu.
“ Vậy tôi đưa anh đi chơi nhé?”
Silas nghiêng đầu cười, mái tóc cũng lay động trong nước theo động tác của hắn.
Mash trợn to mắt nhìn Silas, không biết nên gật đầu hay lắc đầu mới được.
“ Anh không nói thì tôi xem như anh đồng ý nhé, đi thôi.”
Silas cười thật tươi bất ngờ nắm lấy cổ tay to lớn của thú nhân ngốc nghếch chạy đi.
Mash cứ vậy bị một mỹ nhân ngư xinh đẹp tựa biển cả nắm tay kéo đi, trong lòng tự nhiên có chút khát cầu cùng vui vẻ.
...
Đám người chơi một hồi đã đời, đến khi trở lại mặt biển thì phát hiện không thấy Mash đâu, bắt đầu luống cuống.
“ Mash đâu?”
Bạch Kỳ Thư nhìn hai cặp kia.
“ Không thấy, tôi tưởng anh ta theo phía sau.”
Alice giật mình.
“ Hết thời gian rồi, nếu anh ta không lên kịp thì sao?”
Floyd cũng luống cuống.
Đám người nhìn nhau.
“ Anh ta kìa.”
Eagle mắt sắc nhìn về phía sau lưng đám người, bọn họ quay lại nhìn.
Mash mà họ đang lo lắng lúc này được một mỹ nhân ngư dẫn đến, nhìn nhìn, có thể thấy là họ đang nắm tay... À không, Mash đang bị kéo tay lôi đi.
“ Mash!! Silas?”
Bạch Kỳ Thư kêu lên.
Mash lúc này cũng tỉnh hồn, vậy mà có chút ngượng ngùng nhìn bọn họ.
“ Kỳ Kỳ, chắc mọi người đang tìm anh ta, tôi mang người về cho hai người đây.”
Silas cười nói, lúc này mới buông tay Mash thanh niên ra.
Bủm...
Nhưng thanh niên bơi cả đạp chân, vừa mất điểm tựa đã chìm xuống.1
“ Mash!!!”
Đám người la lớn.
Silas cũng hết hồn vội bắt lấy vai anh ta kéo lên.
Vẻ mặt Mash ngu ngơ đến buồn cười.
“ Ha ha ha!!!”
“ Mash, anh bị ngốc hả??”
Bạch Kỳ Thư cười mắng, đám người cười muốn ná thở.
Silas cũng buồn cười, khoé miệng nhếch lên một độ cong thật rõ ràng, có chút không dám buông tay ra nữa.
Mash bị họ cười đến đỏ bừng mặt, cứ thế nhảy phốc một cái biến thành một con dực sư màu vàng kim thật lớn, bỏ chảy trối chết, quá mất mặt, hiu hiu...
Cả đám trố mắt ra nhìn con dực sư lớn biến mất hút, im lặng ba giây...
“ Phụt ha ha ha!!!”
Tiếng cười vang vọng trời xanh.
Một chút biến cố nhỏ lại khiến cho đám người trở nên thân thiết hơn, Bạch Kỳ Thư hỏi Silas làm sao nhặt được anh chàng ngốc manh này.
Silas tận tình mà kể lại cho bọn họ nghe làm sao hai người họ đụng nhau rồi đi chơi.
Đám người vừa nghe vừa lén lút nhìn nhau, ở trong mắt nhau nhìn thấy bát quái to chà bá.
Silas đang nói thì thấy ánh mắt của đám người nhìn mình có vẻ ngày một quái lạ thì từ từ ngừng lại...
“ Làm sao vậy?”
Silas ngập ngừng hỏi, hắn bị nhìn đến không hiểu làm sao cũng tự nhiên có chút chịu không nổi.
“ Silas, cậu thấy Mash thế nào?”
Bạch Kỳ Thư lại gần hỏi, mắt sáng long lanh nhìn mỹ nhân ngư xinh đẹp nọ.
“ Này...”
Silas bị câu hỏi có vẻ kỳ lạ cùng ánh mắt khác thường của họ làm cho bối rối, có chút hiểu rồi lại không biết nói sao.
“ Cậu không thích anh ta?”
Bạch Kỳ Thư lại hỏi.
“ Không có...”
Silas vội phủ nhận.
“ Vậy cậu có thấy anh ta rất thú vị?”
Bạch Kỳ Thư vừa lòng, lại đổi câu hỏi.
“ Anh ta có chút khờ ngốc.”
Silas có chút muốn cười.
“ Không ghét?”
Lại một câu hỏi.
“ Không ghét.”
Silas lắc đầu.
“ Vậy triển thôi!”
Ba á thú nhân cùng đồng thanh hô.
Đám thú nhân nhìn Silas bị tấn công thì bất lực, né ra một bên, bầu bạn nhà họ nổi lên tính bát quái, không thể cản được.
Silas bị họ làm cho bối rối, có chút ngại.
“ Mash ngốc ngốc nhưng rất tốt, cũng rất mạnh mẽ, người như vậy mới tốt.”
Bạch Kỳ Thư bắt đầu chào hàng.
“ Anh ta... Có tộc đàn.”
Silas nhắc nhở cả ba.
Ba người ngẩn ra.
Bạch Kỳ Thư lại nhớ đến, Mash là con trai tộc trưởng hiện tại, tuy nói tộc trưởng không phải do cha truyền con nối nhưng nghe nói Mash đã đánh bại Dean để làm người dẫn đầu đoàn người đến tham gia lễ tuyển chọn tộc trưởng lần này của tộc chim Đại, dù Dean là do trận đánh kia làm bị thương cánh nghiêm trọng, đã dưỡng lành nhưng lại không có được phong độ trước kia, vô tình bị Mash chớp lấy thời cơ mà đạp xuống.
Nếu Mash có ý tưởng với chức tộc trưởng tộc dực sư thì...
Silas nhìn Bạch Kỳ Thư rơi vào trầm tư thì cũng thở dài.
Hắn vốn không có nghĩ gì nhiều cả, lúc nghe họ nói thì trong lòng cũng có chút ý tưởng, dù vậy hắn cũng biết chuyện này khó mà thành được.
“ Về thôi, chuyện gì cũng phải có quá trình mới được.”
Eagle vỗ nhẹ đầu Bạch Kỳ Thư.
Chuột nhỏ có chút ỉu xìu bởi vì làm mai không thành, bị chim to tha về.
“ Nếu Mash thích người ta thì có thể ở lại mà.”
Alice thấy Bạch Kỳ Thư vẫn luôn không nói gì kể từ lúc đó thì không rõ mà nói.
“ Mash hiện tại là thú nhân mạnh nhất tộc dực sư, a phụ anh ta là tộc trưởng hiện tại, nếu anh ta có ý với vị trí tộc trưởng này thì...”
Bạch Kỳ Thư lắc đầu, giải thích cho họ.
Đám người nghe xong thì đều trầm mặc.
Này...
“ Hiện tại chưa biết Mash có ý nghĩ thế nào, không nên loạn ghép đôi thì hơn.”
Dark bỗng lên tiếng.
Hắn biết rõ tộc người cá không thích lên bờ, lúc trước cũng có trường hợp người cá theo bạn đời rời đi nhưng sau đó vì nhớ thương biển rộng mà sớm trở về vòng tay của thú thần, từ đó cũng không lại có người cá lên bờ nữa.
Người cá thích nước, dù thú thần ban cho họ một đôi chân, họ cũng có thể sống được trên bờ nhưng bản năng vẫn muốn được biển cả ôm ấp, giống như tộc chim Đại đã quen với bầu trời, dù họ có thể đi chơi mặt đất nhưng sẽ không sống bên dưới, họ sống trên cao và trường kỳ bay lượn, đó chính là ý nghĩa của chủng tộc.
Cũng không phải tự dưng mà có sự khác biệt này, nó là kết quả của sự buông tha cho rất nhiều thứ khác để đổi lấy.
Ở lúc này đây, hai con người của hai chủng tộc khác nhau phải lựa chọn bỏ hoặc lấy, phải có một bên nhường nhịn thì mới có thể đến với nhau.
Nhưng cái nhường này lại đâu có dễ nói như vậy...
......................................