Marcus đưa hai tay lên đỡ lấy cú đá của anh, lại lật tẩy muốn bắt lấy cổ chân anh, nhưng Eagle nào để cho hắn cận thân, chân anh luồn theo lực độ của Marcus, đạp ngược vào tay hắn lùi về sau.
Marcus thấy anh chạy thì đuổi theo.
Nhưng Eagle cũng không phải chạy, đối với thú nhân tộc gấu Đại đánh nhau cần lực lượng thuần túy thì chắc chỉ có tộc người sói là có vẻ ngang cơ, như tộc chim chỉ yếu dựa vào hình thức chiến đấu trên không thì lực lượng hình không phải thế mạnh của họ, dù vậy Eagle cũng không giống.
Anh dậm chân xuống đất, bắn người lao đến.
Rầm.
Lại một tiếng trầm đục vang lên, cả hai cùng ngừng lại một khoản cách không xa.
Marcus cảm nhận cái bả vai ê ầm, thầm kêu quá mạnh.
Bên kia Eagle cũng không khác mấy.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, rồi bất ngờ xông lên lần nữa.
Lần này Eagle lại mượn thời cơ hai người tiếp xúc mà bật người lộn nhào ra phía sau Marcus rồi theo đà hạ xuống mà nhấc bổng Marcus lên, quăng mạnh xuống đất.
Rầm.
Marcus thành công lấy lưng tiếp đất.
Bên phía tộc gấu vang lên tiếng kinh hô, ai cũng chấn kinh nhìn Eagle đang đứng trên đài.
Marcus đang bò dậy.
“ Anh vậy mà có thể nhấc bổng được tôi.”
Marcus cũng chấn kinh không kém.
“ Tôi mượn lực từ cậu thôi.”
Eagle nhún vai, hai bàn tay nắn vào nhau kêu rốp rốp.
Để nâng được Marcus anh cũng dùng không ít sức, không dễ dàng, Marcus rất mạnh.
“ Không phải ai cũng có thể mượn lực của tôi mà ném bay tôi, anh rất mạnh, tôi khâm phục.”
Marcus cũng không tính đánh nữa, hắn chỉ muốn thử một chút lực lượng của anh.
Cỡ như Eagle và Marcus thì phải dùng thú hình mới biết ai mạnh ai yếu.
Chứ nếu cứ đánh như vậy cũng không biết năm nào tháng nào.
Marcus đi rồi Eagle mới trở về chỗ Bạch Kỳ Thư được.
Hai đứa con đã chạy đến ôm chân anh.
Eagle bế cả hai đứa lên.
“ A phụ thật giỏi, con cũng muốn lớn lên dũng mãnh như a phụ.”
Chae hô to nói.
“ Được, Chae của chúng ta sẽ là thú nhân dũng mãnh nhất.”
Eagle cổ vũ cho nó.
So với nó thì Nae chỉ ôm cổ anh, cho anh một cái thơm thơm chúc mừng.
“ Chúc mừng anh, Eagle!”
Đám người Alice đã bu tới.
“ Đáng lẽ anh phải đánh nhẹ nhàng một chút, chúng tôi còn định lên thử đó.”
Dark đẩy đẩy bả vai Ian trêu ghẹo.
“ Thôi đi, anh chỉ giỏi nói nhảm, một chút dũng khí cũng không có.”
Ian cũng không nhường hắn.
“ Tôi còn phải giữ sức để bay, đúng rồi, bao giờ chúng ta sẽ đi?”
Dark nhớ đến chuyện này, nhìn Eagle hỏi.
“ Nhanh thôi, sau khi bàn giao cùng tộc trưởng Michael, để ông tạm trông coi tộc chim, kết thúc lễ trao đổi chúng ta sẽ đi luôn.”
Eagle ngẫm nghĩ rồi nói.
“ Chúng con cũng đi nữa chứ ạ?”
Chae ôm cổ anh hỏi.
Nae cũng đưa mắt nhìn a phụ mình.
“ Con muốn đi thì phải tự mình đi nói với tế ti Terry.”
Eagle nhìn Nae, nói.
Vút.
Anh vừa dứt lời thì nó đã bay đi mất.
Chae cũng bay theo nó.
“ Thật ra để chúng ở nhà cùng Terry tế ti cũng tốt.”
Bạch Kỳ Thư nghiêm túc nói.
“ Không sao, chúng nó còn nhỏ, sẽ dính chúng ta, hơn nữa ra ngoài lịch luyện cũng rất tốt.”
Eagle cho cậu một ánh mắt an tâm.
“ Có chúng tôi nữa mà, cho chúng đi theo cũng vui.”
Dark phụ hoạ.
“ Giờ cậu nói vậy thôi chứ đi rồi cậu sẽ nhớ chúng.”
Floyd rất thấm thía nói.
Bạch Kỳ Thư cảm thấy Floyd nói rất có lý, nên cũng không phân vân về chuyện này nữa.
Cuối cùng khi hai đứa con trở lại thì đúng thật là đi cùng bọn họ.
Terry không có giữ lại Nae, ông còn nói có cơ hội thì đi gặp tế ti của tộc người cá, còn đưa cho nó tín vật của tế ti.
Đó là một sợi dây chuyền có hình một con chim đá.
Nó trơn bóng chứ không thô rát, dù vậy cũng có thể nhìn ra là do đã truyền từ rất lâu mới khiến cho con chim đá này bóng đến vậy, hình thức thì nó vẫn là một con chim đá.
Đặc biệt ở chỗ nó rất có hồn, giống như sẽ sống lại mà vỗ cánh bay đi.
Ngày đi đã định, nhưng lễ trao đổi vẫn phải tham gia, ai biết đâu lại tìm được thứ gì mới mẽ nữa.
Buổi chiều ngày thứ hai, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ thì cả đám người cùng nhau đi dạo lễ trao đổi.
Bạch Kỳ Thư vẫn còn nhớ việc dạy á thú nhân tộc người sói làm gùi, vậy nên cậu đã mang theo dây.
Farah nhìn thấy Bạch Kỳ Thư thì cũng cười.
Nolan nhìn thấy bọn họ lại đây cũng đi ra đón tiếp.
“ Xin chào, lúc này có lẽ nên gọi anh là tộc trưởng Eagle.”
Nolan cười cười.
Eagle chỉ gật đầu, anh không thể hiện cái gì khác biệt so với trước đây.
Nolan cũng rất vui khi người bạn mới này không có kiêu ngạo lên chút nào, cùng bọn họ đứng xem làm gùi.
Nolan cũng không ngờ có thể làm được như vậy, nhìn những sợi dây leo bắt đầu nối lại với nhau, trở nên có hình có dạng thì cảm thấy thật thần kỳ.
“ Cậu đã hiểu chưa?“. Truyện Khác
Bạch Kỳ Thư hỏi Farah.
“ Đã hiểu, rất đơn giản, nhưng nếu đưa tôi một sợi dây chắc tôi cũng nghĩ không ra, bạn thật thông minh.”
Farah rất là vui vẻ nhìn cái gùi trong tay.
“Chỉ với một kỷ thuật này cậu có thể làm được rất nhiều thứ khác.”
Bạch Kỳ Thư hướng dẫn cho cậu ta làm những thứ biến tấu ra từ cái này, đổi lại Farah càng thêm niềm nở hơn, cảm thấy dùng chỗ bắp kia đổi lấy cái này cũng thật là quá tiện nghi.
Bởi vậy lúc đưa bắp cũng đưa được tận tình.
“ Cái này là gì vậy, ăn được hả?”
Alice cầm cái trái cây do Farah mang ra, chất một đống lớn trên đất, tò mò hỏi.
“ Nhiêu đây, có phải quá nhiều rồi không?”
Bạch Kỳ Thư ái ngại nhìn Farah.
“ Không nhiều, nơi đó chúng tôi có rất nhiều, số này chúng tôi ăn không hết, xem như cho cậu, chúng tôi khỏi cần mang về nữa.”
Farah thành thật nói.
“ Vẫn rất cảm ơn cậu, Farah.”
Bạch Kỳ Thư cười nói.
Farah xua tay, giúp đỡ họ chất bắp vào gùi, vậy mà chất được mười mấy gùi, ba người Eagle, Ian và Dark phải đi mấy vòng mới mang về được hết.
Thành công có được số bắp, đám người lại tiếp tục chạy qua chỗ khác.
Trên đường gặp Mash, thế là nhóm người lại tăng thêm.
Bạch Kỳ Thư vẫn còn nhớ á thú nhân mèo tộc kia, cậu kéo đám người đến chỗ tộc mèo.
Trong đám người tộc mèo vậy mà có hơn mười á thú nhân, nhìn cái đuôi và đôi tai nhọn hơi rung rung của họ mà ai cũng trừng mắt.
“ Mash, anh thấy sao, hốt về một người chứ?”
Ian đẩy đẩy vai thiếu niên mới quen biết, có vẻ rất hợp rơ với Ian.
“ Tôi... Không biết đâu...”
Mash vậy mà ngại ngùng không thôi.
“ Ha ha ha!!!”
Rước lấy một đám tiếng cười vui vẻ.
Vừa đến bên này Bạch Kỳ Thư đã nghe mùi cá nướng.
Đúng là họ nhà mèo, rất thích ăn cá.
“Thơm quá, họ đang nướng cá!”
Mash thanh niên hít hít cái mũi.
Nae đã rạo rực ở trên đầu Chae nãy giờ, nó hối thúc anh nó bay nhanh đến đó.
Đợi bọn họ tìm đến ngọn nguồn của mùi vị thì đang đứa con nhà cậu đang được một á thú nhân mèo tộc cho ăn cá.
“ Hai đứa này...”
Bạch Kỳ Thư đỡ trán.
“ Tự nhiên tôi nhớ mùa mưa trước chúng ta cũng ăn cá, cơ mà cá ở đây có vẻ ngon.”
Mash có chút hoài niệm nói.
“ Đúng là có mùi vị rất thơm.”
Bạch Kỳ Thư cũng nói, dẫn đầu đi đến chỗ hai đứa con.
“ Xin lỗi, nó là con của tôi, thật ngại quá.”
Bạch Kỳ Thư muốn xách Nae lên nhưng đứa nhỏ này nhất định không chịu buông con cá ra.1