Lời nói trẻ con này vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng, Ngô thị có tâm tư khác thì vô cùng xấu hổ, Lý thị há miệng muốn nói gì thì vật nhỏ trong ngực đã chảy xuống đất giương nanh múa vuốt.
Hai bàn tay Quan Tú Tú nắm lại huơ huơ trước mặt Quách Chí Bân, giọng nói cô bé thanh thúy vang dội đanh thép: “Quách Chí Bân, từ nay về sau không cho ngươi nói thế nữa, ngươi nói một lần ta đánh một lần!”
Quách Chí Bân thông minh co rụt lại trong ngực Ngô thị, khiêu khích làm mặt quỷ với nàng. Ngô thị lập tức mắng: “Tú Tú! Con nói cái gì, còn không ngồi ngoan cho mẹ, nhìn dáng vẻ con xem, có chút bộ dạng nữ hài không!”
Quan Tú Tú phẫn nộ về bên cạnh Lý thị, Lý thị cho rằng mấy đứa nhỏ vui đùa, cười thầm, vươn tay lấy một khối kẹo trên bàn, tự tay lột vỏ rồi đưa viên kẹo óng ánh trong suốt đến bên miệng Quan Tú Tú. Quan Tú Tú nuốt vào, vị ngọt tản ra ở đầu lưỡi, sau đó chút tức giận cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Quách Chí Lễ dở khóc dở cười nhìn chuyện cười của đệ đệ và Quan Tú Tú, hắn lắc đầu cười khổ, đúng là trẻ con. Hắn khom người thi lễ với Lý thị, cung kính nói: “Mẫu thân, vừa rồi Tú Tú lưu luyến không rời trước giá sách, không bằng cho muội ấy ở trong nhà, ngài dạy bảo chút tri thức, cũng có thể giết thời gian.”
Lý thị chần chờ trong chốc lát: “Chuyện này...” Bà nhìn Ngô thị hỏi thăm, Ngô thị khẽ lắc đầu, trong thôn thường thêm mắm dặm muối, bà không muốn truyền ra điều gì bất lợi với Tú Tú.
Trong lòng Quan Tú Tú lại suy nghĩ một bên, nếu có thể biết chữ thì tốt, huống chi Lý thị thân thể suy nhược, lại thường xuyên sống một mình, không vui buồn, ít vấn đề. Nàng giảo hoạt mở trừng hai mắt nhìn về phía Ngô thị: “Mụ mụ, Tú Tú muốn học chữ, muốn biết nhiều điển cố, Khủng Long nhường lê, mua hộp trả hạt châu...”
Ngô thị nhướng mày, nhìn vẻ mặt mềm mại của con gái thì không đành lòng cự tuyệt, nói cho cùng thì bà vẫn thương Tú Tú, cho dù không bằng Quan Đại Bảo,
Người đã già nên vẫn muốn ở cùng con trai cả đời, con trai phải đến trường đọc sách, tiền trong nhà thu được hơn nửa nộp tiền học cho con trai.
Nếu Quan Đại Bảo không đọc sách tài liệu thì còn phải dạy nó trồng trọt, truyền đồng ruộng của tôt tông lại cho con trai, tương lai cưới vợ, sinh cháu, còn giúp nuôi cháu trai.
Còn về phần con gái, dạy thêu hài, kéo sợi, biết lo chăn mền, lo việc nhà, rồi tìm một nhà khá giả gả đi. Cha mẹ cũng không cần quan tâm nữa, con gái gả ra ngoài như hắt nước đi, ngay cả họ cũng như người ngoài.
Ngô thị thầm nghĩ, nếu cửa hôn sự với Quách gia có thể thành, thì bây giờ đến Quách gia cũng không gại, nhưng mà nhìn Lý thị thì hình như vẫn còn muốn suy nghĩ.
Quan Tú Tú nhìn thấy Ngô thị có vẻ do dự thì lập tức kêu lên: “Mẹ, con cũng như ca ca, ban ngày tới nhà thím tập viết, khuya sẽ về nhà với mẹ, đỡ cho ban ngày mà mẹ còn phải quan tâm đến Tú Tú.”
Nói xong, Quan Tú Tú vênh váo tự đắc hất đầu lên, giống như vừa làm được một chuyện khó lường, mới túm hôn quân khỏi ghế rồng, hoặc là thành đại vương hàng nhái.
Ngô thị và Lý thị nhìn nhau, hai người cười xì, Lý thị cố ý oán trách nói: “Tỷ tỷ, tỷ sinh được con gái tốt rồi, chỉ thương mẹ, thím chăm Tú Tú mà không khổ cực mệt nhọc sao?”
Ngô thị liếc nhìn Quan Tú Tú, tiếc rằng bà không ngừng cười nên cái lườm không hề có uy lực. Ngô thị cười mắng: “Tiểu quỷ này, biết là thím không đánh chửi nên muốn ở bên cạnh tinh nghịch phải không, còn nói là vì tốt cho mẹ.”
Hai người oán trách cười mắng, Quan Tú Tú biết chuyện đã thành. Về sau chuyện học chữ không phải nói chơi, Quan Tú Tú vui vẻ nhướng mày, chu cái miệng nhỏ, dựa vào Lý thị, nói ngọt: “Có con ở với thím, thì mỗi ngày thím đều rất vui vẻ.”
Lý thị xoa khóe mắt, cười nói: “Ở đâu mà vui vẻ khoái hoạt, có mà già đi mười tuổi thì có, nhìn xem mới bao nhiêu mà đã có nếp nhăn rồi này.”
Quan Tú Tú ôm lấy Lý thị không đồng ý, Lý thị bó tay với nàng, ỡm ờ nhận lấy nửa ly trà của Quan Tú Tú, coi như đã xong lễ bái sư.
Nhìn từ điểm này cũng có thể thấy Quách gia khác với bên ngoài. Gia đình nhà nông ai dùng trà để đãi khách? Cùng lắm là trời hè nóng sẽ dùng chút lá bạc hà, hoặc nấu một nồi nước đậu xanh, hơi trang trọng một chút cũng chỉ phơi mấy cân sơn tra, bình thường rót uống, vừa tiêu thực vừa giải nóng bức.
Nhà giàu có một chút thì cuối năm mua ít lá trà, không dám uống thì khi có người tới chơi mới bằng lòng lấy ra khoe khoang.
Quách gia ăn, mặc, ở, đi lại nhìn có vẻ như giống đa số nhà trong Quan gia thôn, nhưng trên thực tế, có một vài chi tiết nhỏ vẫn kiên trì như nhà thư hương.
Nói ví dụ như dùng trà đãi khách, lại ví dụ như treo bức họa ở phòng chính, nhà người khác đơn giản như thần tài hoặc Phúc Lộc Thọ, chỉ có Quách gia là Võ Tòng đánh hổ, vừa vào cửa nhìn thấy con hổ lớn sống động như bổ nhà xuống dưới, người nào nhát gan sẽ bị dọa nhảy dựng.
Hai người bàn bạc về chuyện Quan Tú Tú đi học, buổi sáng Quan Tú Tú tự đến Quách gia, đọc sách viết chữ, giữa trưa dùng cơm ở Quách gia, nghỉ ngơi rồi khoảng chiều sẽ từ từ đi về nhà, vào cửa sẽ vừa vặn lúc Quan gia ăn tối.
Quan Tú Tú mở trừng hai mắt, sắp xếp như vậy thì nàng rất tiện lợi, mẹ và thím Lý rất yêu thương nàng đấy.
Nhà bình thường, ngày thường đều là hai bữa cơm, các phu nhân tiểu thư nhà giàu cũng có diểm tâm nên không bị đói, nhà nông bình thường cũng có chuẩn bị bánh khô.
Nhưng mà thời gian ăn cơm lại không giống nhau. Trong gia đình nhà giàu, lúc rảnh rỗi, buổi chiều đói sẽ ăn cơm, buổi tối có thể tích chút thức ăn. Còn gia đình nhà nông, mặt trời mọc thì làm việc còn mặt trời lặn ra ngoài, giờ ăn cơm phải là giờ Dậu trời tối.
Lý thị ở nhà một mình, đương nhiên không để ý nhiều như vậy, muốn ăn cơm lúc nào thì ăn, vì chăm cho Quan Tú Tú nên giữa trưa sẽ nấu cơm, bấm đốt ngón tay tính ra thì trong một ngày Quan Tú Tú có thể ăn được ba bữa cơm.
Quan Tú Tú chu môi, oán giận nói: “Mẹ, thím, hai người muỗn dưỡng Tú Tú thành con heo nhỏ à!”
Lý thị phục hậu, không nói lời trêu ghẹo nàng, Ngô thị là mẹ ruột Quan Tú Tú nên cũng sẽ không nói lời dư thừa. Quách Chí Lễ đương nhiên không quan tâm đến việc nhà, Quan Tú Tú vừa nói sang việc đọc sách thì hắn đã về phòng ngủ.
Quách Chí Bân thường vui đùa với tiểu nha đầu nên bật thốt lên: “Chẳng lẽ Tú Tú sợ không gả được giống Hắc cô sao?”