Nhật Ký Thuần Phu

Chương 12: Chương 12: Lý thị dạy con




Hắc cô là một phụ nhân vừa đen vừa khỏe ở thôn thượng, cha mẹ mất sớm, không có ai dạy dỗ, bề ngoài vô cùng xấu, tính tình lại mạnh mẽ nên hơn 30 tuổi còn chưa gả ra ngoài, từ lâu đã trở thành trò cười trong thôn.

Quách Chí Bân sáu tuổi, có nhiều lúc các bà nói chuyện sẽ không tránh hắn mà nhắc tới hắc cô, câu nói thường xuyên nhất chính là “Bộ dạng của nàng như vậy, lượng ăn còn rất lớn, mấy ngày trước ra đồng với mấy người đàn ông, lúc ăn cơm, một người ăn ba chén cơm khô, ăn giống như trư vậy, nam nhân nào dám lấy~”

Người nói với này chính là vợ của Quan Thiết Ngưu, vào cửa đã hơn một năm còn chưa mang thai, bình thường thích nói chút chuyện này nọ, nhưng nàng không biết sau lưng cũng bị chê cười thế nào.

Trong miệng của những đứa nhỏ trong thôn, Hắc cô đồng nghĩa với trư, nói tới trư sẽ nhắc tới Hắc cô, nói đến Hắc cô cũng sẽ nói đến trư.

Sắc mặt Lý thị thay đổi, đặt Tú Tú xuống đất, cầm lấy một nửa đế giày trong giỏ may vá trên bàn, muốn quật Quách Chí Bân: “Cái đứa nhỏ này, bịa chuyện gì thế, xem mẹ có đập nát miệng con không!”

Có người muốn đánh Quách Chí Bân, Quan Tú Tú vui vè nhìn, yên lặng đứng một bên, nhìn xung quanh, vươn tay lấy một quyển sách cũ Lý thị đặt lên bàn, chuẩn bị nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Nàng người nhỏ sức yếu, quyển sách này lại nặng, đánh người nhất định rất đau.

Đánh đứa nhỏ cũng là một môn học, có thực, có giả bộ. Đánh thật đương nhiên phải đánh khi đóng kín cửa, một là sợ tai tiếng, hai là không có ai can thiệp vào, dạy dỗ cũng thoải mái hơn.

Đánh giả à, thì là thừa dịp có khách ở đó, trừng mắt răn dạy vài câu, sau đó nâng tay lên, lúc này, người khách nào thức thời sẽ che chở hài tử sau người, làm chủ nhân thì sẽ không thể đánh cả khách vào chứ?

Ngô thị là người rất khôn khéo. Năm đó bà chưa lấy chồng, bảy tuổi đã bắt đầu giúp đứng quầy hỗ trợ chào hỏi khách khứa, đến năm mười lăm tuổi lấy chồng đã nổi tiếng là một người giỏi giang, đáng tiếc ở trong thôn núi xa xôi này, không có chuyện gì chỉ có thể lừa dối con trai và tướng công. Con gái Quan Tú Tú thì được bà chân truyền nên càng lớn càng không dễ lừa.

Mặc dù không biết một chữ nào, con gái vừa sáu tuổi chỉ biết tìm kiếm con rể có tiềm lực, trong quan gia thôn này, kiến thức của Ngô thị đã là nhóm đầu rồi.

Thấy Lý thị muốn đánh Quách lão nhị, Ngô thị lập tức đứng lên, tay chân lanh lẹ đưa Quách Chí Bân ra sau lưng mình, một tay ngăn cản trước người, luôn miệng nói: “Muội làm gì thế? Muốn đánh đứa nhỏ sao không đóng cửa lại đánh, đừng giáo huấn trước mặt người khác, không phải làm cho đứa nhỏ khó chịu sao?”

Lời của Ngô thị ở lời nói, nếu để lại tâm lý oán hận cho Quách Chí Bân, nhỡ đâu Tú Tú không gả được cho Quách lão đại, lại gả cho lão nhị, không phải người xui xẻo là con gái bà sao?

Ngô thị vừa đỡ như vậy thì dưới chân Lý thị cũng chậm lại, để giày trong tay cũng hất lên nhưng không vội vã như vừa rồi.

Quan Tú Tú phẫn nộ thả quyển sách trong tay lên bàn, biết rõ là không đánh nữa, không nhịn được lẩm bẩm trong đầu một câu, mẹ nuông chiều thì con hư!

Khuôn mặt Lý thị tái nhợt, nhìn Ngô thị nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ không biết, khi con trai lớn sinh thì điều kiện trong nhà tốt, hai vợ chồng ta cũng dốc lòng dạy bảo, khi đứa nhỏ ra đời, gia cảnh trong nhà giảm sút, tình trạng rớt xuống ngàn trượng nên thẹn trong lòng với nó, bình thường hay nuông chiều nó.”

Tay giơ lên mới từ từ hạ xuống, đôi mắt đẹp vẫn trừng mắt nhìn Quách Chí Bân sau lưng Ngô thị, Quách Chí Bân cẩn thận từng tí vươn đầu ra nhìn thoáng qua rồi lập tức rụt về.

Lý thị lại nói: “Đứa lớn hai tuổi đã đọc lưu loát Tam Tự kinh, nói ra không sợ tỷ tỷ chê cười, đứa nhỏ này, đến năm trước mới có thể viết tên của mình.

Quan Tú Tú sau lưng Lý thị nghe thế thì gật đầu liên tục, thì ra là thế, Quách Chí Bân này từ nhỏ đã phát triển sai lệch rồi, khó trách. Cái cây ấy mà, chỉ cần phát triển lệch từ rễ thì càng lớn lại càng lệch!

Giọng nói của Lý thị lại nghiêm nghị: “Nó đọc sách không tốt thì cũng thôi, dù sao khi ta và phụ thân nó đi, còn có huynh trưởng coi chừng...”

Quan Tú Tú lặng lẽ nói trong lòng, điều này ngài nghĩ sai rồi, hai huynh đệ nhà này gần như là người lạ, con trai nhỏ thấy con trai lớn như chuột gặp mèo, ước gì cả đời không gặp mới tốt.

“... Ai ngờ nó nhỏ tuổi, không học cái gì mà hết lần này tới lần khác học những bà cô nói xấu, miệng lưỡi thị phi, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại nó!”

Nói xong lời đó, Lý thị trợn tròn mắt hạnh, người hơi chồm lên phía trước, bắt được Quách Chí Bân ở sau lưng Ngô thị, đế giày trong tay đánh mạnh xuống.

Ngô thị không kịp chuẩn bị, nhìn Lý thị nói đạo lý, bà còn tưởng rằng võ lực sẽ chuyển thành văn, không ngờ vẫn dùng vũ lực.

Lý thị ngày thường nhìn dịu dàng hiền thục, nhưng lúc đánh đứa nhỏ lại ra tay rất ác, nghe tiếng đánh bốp bốp giống như người đang đánh trống, tiếng đánh dồn dập.

Cảnh giới cao nhất của đánh đứa nhỏ cũng chỉ như thế, trốn vào quan tài thì bà đây cũng lôi ra ngoài đánh!

Quan Tú Tú nghe thấy thì lệ nóng quanh tròng, đây là âm thanh vô cùng êm tai, trong lòng nàng lặng lẽ đếm ba lăm, ba sáu...

Quan Tú Tú vui vẻ đếm nhìn thấy Ngô thị muốn can ngăn thì lập tức vọt tới, thân thể nho nhỏ chắn giữa Ngô thị và Lý thị, bàn tay nhỏ bé mềm mại giữ chặt Lý thị, nói: “Thím, đừng đánh nữa, Tú Tú sẽ không khó coi như Hắc cô, Tú Tú sẽ gả được!”

Cái gì gọi là thêm dầu vào lửa, cái gì gọi là bỏ đá xuống giếng, Quan Tú Tú sợ Lý thị đánh quên mất nguyên nhân ban đầu, cố tính giúp bà nhớ lại.

Đế giày trong tay Lý thị rơi nhanh hơn, gấp hơn. Quan Tú Tú vui vẻ đếm chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm! Lại bắt đầu, một, hai, ba....

Rốt cuộc Ngô thị kịp phản ứng, kéo Quan Tú Tú ra, rồi tách Quách Chí Bân và Lý thị, bà quanh năm làm việc tay chân nên một lớn một nhỏ không làm khó được bà.

Lúc Quách Chí Bân bị Lý thị đánh không kêu tiếng này, cách làm có chút ngược lại với Quan Tú Tú nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Lúc này Lý thị bị Ngô thị giữ chặt, hắn phiếm hồng vành mắt ôm chặt lấy đùi Ngô thị, mím miệng trơ mắt nhìn Lý thị, trông cực kỳ đáng thương.

Thằng nhóc là đúng là rất giảo hoạt, tuổi còn nhỏ đã hiểu được ai mới thật sự là đồng minh.

Mềm yếu với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình, Quan Tú Tú nghiêng đầu nhìn quyển sách trên bàn, lập tức hối hận. Vừa rồi nàng không nên buông tay quá sớm, tính tình của mẹ chồng nàng vẫn chưa hiểu rõ.

Lý thị quả nhiên là người ngoài mềm trong cứng, nếu không, bà chỉ là một phụ nhân mảnh mai lại có thể đi theo trượng phu tới ngàn dặm bên ngoài, lại nhanh chóng trở thành bà chủ trong nhà được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.