Long Viêm Dạ bước thật nhanh tới chỗ Lâm Nha, trong mắt anh có ánh sáng hi vọng.
"Lâm Nha, Tiểu Yêu đâu? Có phải cô ấy tới đây tìm tôi không? Sức khoẻ
cô ấy không được tốt mà chạy tới đây có sao không? Đúng rồi, có phải cô
ấy có điều gì muốn nói với tôi, đúng không?"
Long Viêm Dạ
đột nhiên xuất hiện trước mặt làm Lâm Nha sợ hết hồn, nghe Long Viêm Dạ
hỏi một hồi, trong lòng cô nổi lên chua xót khó tả. Anh ta đang làm trò
gì vậy? Sau khi gây chuyện, bây giờ lại còn đứng đây mà hỏi những vấn đề này ư? Lâm Nha đang định trả lời thì trong đầu hiện ra một ý tưởng, Lâm Nha nhìn ngó xung quanh rồi mỉm cười.
Bây giờ cả Tiểu Yêu
và Long Quân An đều không có mặt ở đây, đó không phải là cơ hội tốt nhất mà ông trời ban cho cô sao? Long Viêm Dạ đi chuyến này thì e rằng trong một thời gian ngắn cũng chưa trở về nha, chờ đến lúc anh ta quay về thì An Tiểu Yêu đã có hạnh phúc mới rồi cũng nên. Lâm Nha suy tính một chút rồi nói ra những điều trái sự thật.
"Tôi là người yêu cầu
gặp anh. Tiểu Yêu không tới, chỉ có mình tôi tới đây thôi, là Tiểu Yêu
nhờ tôi tới giúp truyền đạt lại ý nó, giờ Tiểu Yêu vẫn còn đang nằm
trong bệnh viện kìa."
"Cô ấy muốn nói gì? Giờ Tiểu Yêu khá hơn chút nào chưa?"
Long Viêm Dạ có chút khẩn trương, mặc dù trong lòng anh đã quyết tâm ra đi nhưng ở một nơi sâu thẳm trong tim vẫn hi vọng được Tiểu Yêu giữ anh lại, chỉ cần một câu thôi, anh nhất định sẽ chấp nhận. Đáng tiếc, Lâm
Nha không biến hi vọng của Viêm Dạ thành sự thật, giọng nói của Lâm Nha
có chút lạnh lùng.
"Tiểu Yêu bảo tôi nói lại với anh, hi vọng anh đi càng xa càng tốt ———"
"Thực sự cô ấy đã nói thế ư?"
Long Viêm Dạ rơi xuống đáy vực thẳm, không dám tin vào điều mình nghe thấy nên hỏi lại lần nữa.
"Đúng thế. Cả đời này cô ấy hi vọng không phải gặp lại anh nữa, cho nên muốn anh đi càng xa càng tốt."
Trong lòng Long Viêm Dạ trở nên lạnh cóng, thì ra từ đầu đến cuối An
Tiểu Yêu cũng không muốn tha thứ cho mình, nhưng cũng đâu cần phải bảo
Lâm Nha tới tận đây để nói điều này với mình chứ? Đây không phải là một
hành động quá thừa sao? Long Viêm Dạ rất đau lòng, nụ cười chua chát
trên gương mặt anh.
"Cảm ơn cô, hãy nói lại với cô ấy. Tôi
vốn đã quyết định ra đi rồi, cả đời này sẽ không tới làm phiền cô ấy
đâu. Chúc cô ấy hạnh phúc ———"
"Anh yên tâm, nhất định Tiểu Yêu sẽ hạnh phúc bên Mị Âm Tuyết, dù sao đó cũng là cha Bảo Bảo. Hẹn gặp lại nha ———"
Lời nói của Lâm Nha làm Long Viêm Dạ im lặng, trong ánh mắt Lâm Nha có
chút thoả mãn, Long Viêm Dạ xoay lưng từ từ đi vào cửa lên máy bay. Hoá
ra chỉ có anh là đau khổ thôi, tại sao An Tiểu Yêu lại đối xử quá tàn
nhẫn với anh như vậy? Lại còn nhờ Lâm Nha đến nói những lời đó, giống
như đâm thêm cho anh một nhát dao vào tim. Long Viêm Dạ biết không còn
chút hi vọng nào nữa, anh cho rằng An Tiểu Yêu rất hận anh, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.
Lâm Nha nói đúng, Mị Âm
Tuyết là cha đứa bé trong bụng Tiểu Yêu, hắn ta mới đủ tư cách làm người một nhà với Tiểu Yêu. Anh có tư cách gì nào? Trong hoàn cảnh này, anh
chẳng còn là gì nữa, có lẽ đây là cách đối xử nhân từ nhất đối với anh.
Long Viêm Dạ không còn chút do dự nào nữa, anh đi thẳng không quay đầu
lại.
Nhìn bóng dáng Long Viêm Dạ khuất sau cửa vào, Lâm Nha
liền nở nụ cười hả hê, chỉ cần một câu nói đơn giản như vậy có thể đem
hạnh phúc đến cho An Tiểu Yêu, đúng là một việc thật dễ dàng. Tiểu Yêu
không nhất thiết phải sống cùng Mị Âm Tuyết, nhưng tuyệt đối sẽ không
cùng Long Viêm Dạ bên nhau, chỉ cần không phải ở bên Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
An Tiểu Yêu từ phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy vẫn chỉ có Lâm Nha đứng đó thì trong lòng Tiểu Yêu càng sốt ruột hơn.
"Anh ta đã tới chưa?"
"Chưa, tớ đợi ở đây một lúc rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Long Viêm Dạ đâu hết. Thôi, giờ cậu đứng đây chờ nha, tớ vào phòng rửa tay chút ———"
Lúc nói chuyện cùng An Tiểu Yêu, trên mặt Lâm Nha không có chút biểu
hiện nói dối, không ai biết tại sao Lâm Nha phải làm thế, chỉ có cô ta
mới hiểu cô ta làm vậy vì cái gì. An Tiểu Yêu gật đầu, tiếp tục chờ đợi, nửa giờ trôi qua rất nhanh, trước khi máy bay cất cánh vài phút thì
Long Quân An mới chạy đến.
"Tiểu Yêu, anh em đến chưa? Em có gọi nhưng anh ấy tắt máy, phải làm sao bây giờ?"
"Chưa thấy đâu, bọn tôi đứng chờ ở đây suốt nhưng Long Viêm Dạ vẫn chưa thấy đâu. Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi, tôi qua kia hỏi lại xem anh ta đã lên chưa."
Nói xong An Tiểu Yêu vội vàng đến quầy
soát vé, nhân viên kiểm tra xong nói cho An Tiểu Yêu biết, nửa giờ trước Long Viêm Dạ đã lên máy bay. Nghe tin này, tim Tiểu Yêu tan vỡ, đúng
lúc này loa lại vang lên giống như châm chọc người ta. Cô thật buồn
cười, Long Viêm Dạ đã lên máy bay từ lâu rồi, anh ta cũng đã nghe thấy
nhưng căn bản là không thèm quan tâm, có lẽ tất cả đều là do cô tự mình
đa tình thôi.
An Tiểu Yêu ôm hi vọng, chạy từ bệnh viện tới
đây, chỉ vì muốn giữ anh ta ở lại. Nhưng Long Viêm Dạ có nghe thấy trên
loa gọi tên mình nhưng cũng giả điếc, ngay cả mặt cô anh cũng không muốn nhìn thấy, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Cô còn tưởng mình có vị
trí quan trọng trong lòng Long Viêm Dạ chứ, hoá ra cũng chỉ là một tên
hề mà thôi.
Lần này An Tiểu Yêu thật sự rất đau lòng, cô đã
bỏ đi tôn nghiêm, sĩ diện, bỏ mọi thứ để đến đây giữ anh ta lại nhưng
vẫn bị từ chối. Thì ra mọi thứ đều là do cô tự biên tự diễn mà thôi. An
Tiểu Yêu nhớ lại cảnh hai người lần đầu gặp nhau, đúng là cái đêm hoang
đường, gặp nhau chỉ vì lon coca, sau đó giam cầm nhau bởi bản hợp đồng,
đúng là hiếm thấy ———
Mọi chuyện đã rõ rồi, trái tim cũng vỡ vụn rồi, ông trời cho cô gặp Long Viêm Dạ, còn trêu đùa trên tình cảm
chân thật của cô. Từ bỏ mọi thứ, vì cái gì mà cô lại chạy đến đây, đúng
là công dã tràng, anh ta nghe thấy nhưng không đáp lại. An Tiểu Yêu hận, hận Long Viêm Dạ quá vô tình, hận Long Viêm Dạ im lặng với cô.