Lúc này Long Quân An
đang rất vui, chỉ cần An Tiểu Yêu đồng ý đến sân bay thì e rằng anh Viêm Dạ có muốn đi cũng không đành lòng. Long Quân An trong lòng vui sướng,
đỡ An Tiểu Yêu rời khỏi bệnh viện.
Long Quân An phóng xe đi thật nhanh, các toà nhà hai bên đường cứ thế lướt qua lùi về phía sau,
mặt Lâm Nha trắng bệch, nắm chặt tay vịn.
"Anh phóng nhanh như vậy làm gì hả? Tôi say xe rồi ———"
"Không còn nhiều thời gian nữa, cô nên quen dần đi vì từ giờ tới sân bay tôi đều chạy với tốc độ này."
Long Quân An không chút nể tình đáp lại Lâm Nha, An Tiểu Yêu ngồi sau
không có chú ý đến những lời cãi nhau giữa hai người họ vì tâm hồn của
cô đã bay đến một nơi rất xa. Long Viêm Dạ, anh muốn đi khỏi nơi này
sao? Tại sao sau chuyện đó anh lại chọn trốn tránh, chẳng lẽ anh không
có dũng khí đối mặt với em ư, em phải làm thế nào mới có thể nói cho anh biết, phải làm thế nào mới có thể mở miệng nói ra, anh chính là cha đứa bé?
Trong lòng An Tiểu Yêu tử hỏi mình, tim vẫn còn đau,
tuy chuyện tình cảm giữa cô và Long Viêm Dạ không nóng bỏng hay kinh
thiên động địa nhưng trong lòng cô luôn hiện lên bóng dáng anh, cho dù
chính mắt cô đã thấy cảnh kia nhưng cô vẫn không có cách nào để quên anh ấy. An Tiểu Yêu khe khẽ thở dài, chẳng lẽ đó chính là tình yêu, An Tiểu Yêu cũng không biết cô có thực lòng yêu Viêm Dạ không, nếu Long Viêm Dạ không phải cha Bảo Bảo thì liệu rằng cô có đang ở cùng với Mị Âm Tuyết
hay khônh, nhớ đến Mị Âm Tuyết, An Tiểu Yêu không nhịn được thở dài.
Long Quân An dùng tốc độ nhanh nhất nên chỉ mất có hơn mười phút là đã
đến sân bay. Long Quân An vội vàng nắm tay An Tiểu Yêu chen vào dòng
người đông đúc trong sân bay. Trong đại sảnh sân bay, tiếng loa thông
báo máy bay chuẩn bị cất cánh, mọi người tiễn người thân chật kín sân
bay, Long Quân An đảo mắt tìm Long Viêm Dạ trong dòng người đông đúc
này, nhưng đáng tiếc không thấy bóng dáng Long Viêm Dạ đâu.
An Tiểu Yêu cũng không nhàn rỗi, ánh mắt cô tìm kiếm người kia. Trong
lòng có chút sốt ruột, chút mong chờ, giờ đã đến đây rồi, An Tiểu Yêu
không muốn Long Viêm Dạ cứ bỏ đi như vậy, ít nhất cũng nên nói chuyện
cho dứt khoát đã, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, An Tiểu Yêu vội buông tay Long Quân An ra rồi chạy về phòng phát thanh.
Không lâu sau, tiếng loa vang lên.
"Ông Long Viêm Dạ, có người cần gặp, mời ông đến phòng chờ ——— Ông Long Viêm Dạ, có người cần gặp, mời ông đến phòng chờ ———"
Tiếng loa vang lên vài lần nữa, An Tiểu Yêu cùng Long Quân An đứng trong
phòng chờ, nhìn ra ngoài nhưng vẫn không thấy bóng dáng Long Viêm Dạ
đâu, ngược lại Lâm Nha khi thấy tình hình này có chút vui vẻ.
Long Quân An sốt ruột đi đi lại lại, trong lòng vô cùng lo lắng.
"Tiểu Yêu, chị chắc là máy bay chưa cất cánh chứ?"
"Tôi chắc mà, tôi đã đi hỏi, anh ấy vẫn còn chưa bay mà. Chuyến bay còn nửa tiếng nữa mới cất cánh, có tên anh ấy trong chuyến đó, có thể anh
ấy còn chưa tới thì sao?"
An Tiểu Yêu cũng thấy lạ, không lý gì mà Long Viêm Dạ nghe thấy lại chưa xuất hiện, cách lý giải duy nhất
chỉ có thể là chưa tới. Long Quân An không thể ngồi yên, lo lắng nhìn
xung quanh. "Tiểu Yêu hay là như thế này đi. Hai người chờ ở đây, em đi
xung quanh xem một chút xem biết đâu anh ấy còn chưa tới đây."
"Được, cậu đi xem một lượt, bọn tôi chờ ở đây ———"
An Tiểu Yêu khẽ gật đầu, để Long Quân An đi tìm một chút, chứ mọi người cùng ở đây chờ cũng vô ích thôi. Sau khi Long Quân An đi rồi, Lâm Nha
đưa chai nước cho An Tiểu Yêu uống, rồi mới lên tiếng.
"Tiểu Yêu, cậu thật lòng muốn giữ Long Viêm Dạ lại à? Chẳng lẽ cậu quên
đã nhìn thấy gì trong nhà họ Long ư, tớ cảm thấy một số chuyện nên để nó chìm vào quá khứ sẽ tốt hơn, nếu cậu và hắn ta sống cùng nhau thì sẽ
chỉ có mình cậu bị tổn thương thôi."
"Lâm Nha, tớ biết. Bây
giờ tớ cũng không hiểu rõ tình cảm của mình nữa nhưng thật lòng tớ không muốn anh ấy ra đi, mặc dù tớ không biết mình có thể tha thứ cho anh ấy
không, tớ chỉ biết rằng tớ không muốn anh ấy cách tớ quá xa. Nếu có thể
quay ngược thời gian thì nhất định tớ sẽ nghe lời cậu, sẽ không chạy
ngay tới nhà họ Long tìm hắn, nhưng giờ chuyện đã rồi, tớ chỉ có thể từ
từ điều chỉnh tâm tình của mình, có thể một thời gian nữa tớ sẽ tha thứ
cho anh ấy, nhưng chắc chắn không phải bây giờ."
An Tiểu Yêu uống một ngụm nước, nói ra tâm sự trong lòng mình cho Lâm Nha biết. Sau khi nghe xong, trong lòng Lâm Nha có cảm giác thất vọng. Chẳng lẽ An
Tiểu Yêu sẽ tha thứ cho Long Viêm Dạ ư, cô không hi vọng chuyện này xảy
ra, Lâm Nha khẽ thở dài.
"Tớ đi rửa tay chút, cậu có đi cùng không?"
"Cậu không nói tớ cũng không nhớ ra. Tớ muốn đi nhưng nơi này không thể không có người mà, hay là cậu đi trước đi, tớ chờ ở đây, cậu đi xong
thì tớ đi, nếu Long Viêm Dạ đến không thấy ai thì phải làm sao?"
An Tiểu Yêu có chút lo lắng, Lâm Nha khẽ cười, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Yêu.
"Cậu đi đi. Cậu là phụ nữ có thai nên đi trước đi, tớ ở đây chờ, cậu không phải lo ———"
An Tiểu Yêu có chút khó chịu, bụng có chút không thoải mái, nhưng có
Lâm Nha ở đây nên cũng an tâm, An Tiểu Yêu vội vàng chạy vào phòng rửa
tay. Nhưng cũng thật trớ trêu, đúng lúc An Tiểu Yêu đi khuất thì ở chỗ
không xa Long Viêm Dạ đang vội vàng chạy lại, trán lấm tấm mồ hôi, đúng
lúc anh đến cổng sân bay thì nghe thấy trên loa gọi tên mình, ôm hi vọng chạy lại phòng chờ.
Nếu người tìm anh là An Tiểu Yêu thì
thật tốt, chỉ cần cô ấy nói tha thứ thì nhất định anh sẽ ở lại, dù phải
từ bỏ tất cả anh cũng muốn cho An Tiểu Yêu hạnh phúc. Long Viêm Dạ ôm hi vọng bước thật nhanh đến phòng chờ, khi nhìn thấy Lâm Nha, Long Viêm Dạ mừng như điên, Lâm Nha tới đây thì chắc An Tiểu Yêu cũng đến.