Long Quân An lấy áo khoác định khoác cho An Tiểu Yêu thì Lâm Nha vội vàng ngăn lại, chắn trước giường bệnh.
"Long Quân An, anh định làm gì? Anh không thấy An Tiểu Yêu cần được
tĩnh dưỡng ư, vừa rồi bác sĩ nói Tiểu Yêu phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày
thì đứa bé mới được an toàn. Rốt cuộc anh vội vội vàng vàng kéo Tiểu Yêu đi đâu hả?"
"Anh Viêm Dạ nói sẽ ra đi, anh ấy nói muốn đi
châu Âu và có thể không quay về đây nữa. Tiểu Yêu, bây giờ chỉ có chị
mới có thể giữ anh ấy lại thôi, chị có muốn anh ấy ra đi không, chị nghĩ kỹ đi, có phải chị cũng muốn giữ anh ấy lại đúng không?"
Lúc này trong lòng Long Quân An đang nóng như lửa đốt, ánh mắt nhìn Tiểu Yêu có chút mong đợi. Long Quân An biết trong trái tim anh trai anh có
hình bóng An Tiểu Yêu, trong lòng Tiểu Yêu cũng có Long Viêm Dạ, cả hai
đều có tình cảm với đối phương, nên Long Quân An mới không muốn nhìn
thấy cảnh hai người chia tay, quan trọng nhất là Long Quân An không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
An Tiểu Yêu nghe
được tin này, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc. Trong mắt cô có chút bi
thương, trong hoàn cảnh lúc này mà anh ta lại lựa chọn ra đi, trốn tránh đối diện sự thật ư, đây chính là người mình thích sao? An Tiểu Yêu cảm
thấy thất vọng cùng cô đơn.
"Tôi sẽ không đi, nếu Long Viêm
Dạ muốn đi thì cứ để cho anh ta đi. Lựa chọn thuộc về anh ta, ai muốn
giữ cũng không nổi, mà anh ta đi hay không thì liên quan gì tới tôi hả?
Tôi chẳng còn chút quan hệ gì tới anh ta nữa. Long Quân An, dù cậu quan
tâm tới tôi, coi tôi là bạn bè thì cũng không cần phải nhắc đến chuyện
của anh trai cậu với tôi đâu, tôi sẽ không đi giữ anh ta lại đâu ———"
An Tiểu Yêu nói rất dứt khoát, đây là lựa chọn của Long Viêm Dạ, dù anh ta chọn như thế nào thì cô sẽ không chịu nhận thua trước anh ta, càng
không thèm qua ngăn anh ta lại. Long Quân An cứng họng, đây là một An
Tiểu Yêu mà anh chưa từng thấy, rõ ràng bộ dạng đang đau khổ mà lời nói
lại kiên quyết và cao ngạo như vậy. Long Quân An định khuyên An Tiểu Yêu nhưng chưa kịp mở miệng thì Lâm Nha đã nhảy vào chặn họng anh.
"Long Quân An, không phải anh cũng thích An Tiểu Yêu sao? Tôi chưa từng thấy ai như anh, đẩy người mình thích sang cho người khác, lại còn can
tâm tình nguyện nữa, dù người đó có là anh trai anh thì cũng không phải
ép mình làm như vậy. Mà anh cũng nghe thấy An Tiểu Yêu nói gì rồi, cậu
ấy sẽ không đi ngăn Long Viêm Dạ lại đâu, cho dù anh ta có đi châu Âu
hay lên sao Hỏa thì cũng là chuyện của Long Viêm Dạ, không liên quan gì
tới Tiểu Yêu hết. Tôi khuyên anh không nên đưa Tiểu Yêu đi đâu cả, nếu
có chuyện gì xảy ra tới Bảo Bảo thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây."
Trong lời nói của Lâm Nha có chứa hàm ý châm chọc, dù Lâm Nha có không
ưa Mị Âm Tuyết nhưng so về bất cứ mặt nào thì anh ta cũng tốt hơn Viêm
Dạ nên cô không muốn An Tiểu Yêu sống chung với Long Viêm Dạ. Cho nên cô không muốn An Tiểu Yêu ngăn Long Viêm Dạ ra đi, lại càng không muốn
Long Quân An ở đây tiếp tục thuyết phục Tiểu Yêu. Vì suy nghĩ thế nên
Lâm Nha mới không chút do dự nói ra những lời đó.
Long Quân An không thèm để ý tới những lời Lâm Nha nói, anh chỉ đứng im nhìn An
Tiểu Yêu. Chỉ cần trong tim có người đó thì nhất định rất quan tâm tới
người đó. Long Quân An bèn nảy ra một ý, bèn nói ra.
"Tiểu
Yêu, chị nhất định không đi thì em sẽ không ép chị. Nhưng em vẫn muốn
cho chị biết, lúc nãy em về nhà, để trút giận cho chị nên em đã cho anh
Viêm Dạ một đấm, chắc là đi ra sân bay trong trạng thái choáng váng đây, nhưng là do anh ấy đối xử quá đáng với chị nên bị đánh cũng đúng phải
không?"
"Cậu đánh Viêm Dạ à? Anh ấy có bị làm sao không?"
An Tiểu Yêu ngồi bật dậy, vừa nghe nói Long Viêm Dạ bị em trai đánh thì trong lòng Tiểu Yêu cảm thấy đau thay. An Tiểu Yêu vô cùng lo lắng,
biểu hiện này đã bán đứng tâm sự trong lòng cô. Long Quân Ab sung sướng
vì đạt được mục đích, cố tỏ ra không quan tâm.
"Em cũng
không biết anh ấy có bị thương không nữa, nhưng đó cũng là do anh Viêm
Dạ tự chuốc lấy, chị thấy đúng không? Thật lòng mà nói, cũng đáng đời
cơ, trong lòng cảm thấy có lỗi, áy náy với chị, lại cảm thấy mình không
xứng với chị nên đã chọn cách ra đi. Tiểu Yêu, chị có thấy anh ấy ra đi
là tốt cho mọi người không, em có thể đến chỗ ba chị cầu hôn chị, khi
anh ấy trở về thì chị đã là vợ em, thật tốt phải không?"
"Long Quân An, cậu ngậm miệng lại! Ai nói muốn gả cho cậu hả ———"
An Tiểu Yêu liền ném gối vào cái mặt nhăn nhở của Long Quân An. Lúc này Tiểu Yêu cũng không hiểu nổi cảm giác của mình, nếu cô không đi thì sẽ
nuối tiếc. Nhưng nếu đi không phải là cô nhận thua trước Long Viêm Dạ ư. An Tiểu Yêu cúi đầu suy nghĩ.
Lâm Nha định nói gì đó nhưng
bị ánh mắt lạnh lùng của Long Quân An nhìn cô thì đành im lặng. Long
Quân An không hiểu vì sao năm lần bảy lượt Lâm Nha đều ngăn cản không
cho An Tiểu Yêu đi, nhưng anh cảm giác có gì đó không đúng, nếu Lâm Nha
vì muốn tốt cho An Tiểu Yêu thì không nên ngăn Tiểu Yêu. Long Quân An
nhìn Lâm Nha, trong lòng nghi ngờ.
Mặc dù Long Quân An rất
nóng lòng vì máy bay sẽ không chờ người, nhưng mặt anh không biểu hiện
ra, kéo ghế ngồi chờ quyết định của An Tiểu Yêu. Lúc lâu sau, An Tiểu
Yêu cũng hạ quyết tâm, nhìn Long Quân An khẽ gật đầu.
"Được, em đưa chị đi ———"
" Tiểu Yêu ———"
Lâm Nha kêu lên nhưng An Tiểu Yêu chỉ khẽ lắc đầu.
"Lâm Nha, yên tâm đi. Tớ chỉ đi ngăn anh ta lại thôi, còn chuyện tình
cảm giữa mình và anh ta đã không còn khả năng duy trì nữa rồi, dù nói
thế nào, để Viêm Dạ ra đi mà trong lòng vẫn còn áy náy thì thực không
tốt chút nào, tớ hi vọng mình sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của
anh ta nên cậu đừng lo."
Nghe An Tiểu Yêu nói xong, Lâm Nha
cười một cách miễn cưỡng, trong lòng cảm thấy thất vọng. Không ngờ cô
làm mọi cách ngăn cản mà An Tiểu Yêu vẫn muốn đi, thật mong Tiểu Yêu sẽ
không gặp được Long Viêm Dạ. Lâm Nha cúi đầu, lấy áo mặc cho An Tiểu
Yêu.