Màn đêm buông xuống,
đèn đường cũng được bật lên, không khí trong nhà An Tiểu Yêu thì lại
ngột ngạt. Sau khi ru Tiểu Dạ ngủ, An Tiểu Yêu mới đi ra ngoài phòng
khách. Ánh đèn chiếu sáng phòng khách, mỗi người ở đây đều đang theo
đuổi suy nghĩ riêng, Lâm Nha và Long Viêm Dạ mỗi người ngồi một đầu ghế. Tuy Lâm Nha nói không sao, không cần phải suy nghĩ nhiều nhưng trong
lòng An Tiểu Yêu vẫn còn thấy áy náy.
Long Viêm Dạ cầm điều khiển TV, mắt nhìn chương trình truyền hình đang phát trên TV nhưng
thực ra tâm trí anh đã bay đến nơi nào rồi. Đằng sau khuôn mặt bình thản của Lâm Nha là sự hài lòng vì mọi thứ vẫn đang diễn ra theo đúng suy
đoán của cô. An Tiểu Yêu lặng lẽ nhìn hai người rồi vào trong bếp rót
trà mang ra, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Nha.
"Viêm Dạ, Lâm Nha đã khuyên em, mặc dù cô ấy nói không quan tâm mọi thứ trước kia nữa nhưng thật lòng em không thể không để ý. Mặc dù em biết anh làm vậy là vì em nhưng vì thế mà em lại càng cảm thấy khó chịu. Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, em hi vọng từ nay về sau anh không còn thành kiến
với Lâm Nha nữa, đối xử tốt với cô ấy. Lâm Nha không những là bạn của em mà giờ còn là người sống chung với chúng ta nên mong anh coi cô ấy như
một người bạn của mình. Đây là yêu cầu duy nhất của em, hi vọng anh chấp nhận."
"Anh biết rồi ————"
Long Viêm Dạ
thật lòng suy nghĩ lại, đối với việc mình đã làm với Lâm Nha anh cũng đã xem xét lại, cảm thấy mình đúng là hơi mạnh tay quá, quyết định từ nay
sẽ bồi thường dần dần cho Lâm Nha. An Tiểu Yêu hài lòng, gật đầu một
cái, nắm lấy tay Lâm Nha, chân thành nói.
"Lâm Nha, tớ thay mặt Long Viêm Dạ xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể tha thứ
cho chúng tớ vì những hành động làm tổn thương cậu trong mấy năm qua
————"
"Không sao, không phải tớ đã nói hãy quên hết mọi
chuyện không vui đi sao? Đừng để mãi chuyện này trong lòng nữa, tớ thực
sự vẫn ổn mà."
Tuy ngoài miệng Lâm Nha nói như vậy
nhưng trong lòng lại đố kỵ vô cùng, giờ An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ thực sự trở thành người một nhà rồi, còn dùng từ ‘chúng tớ’ nữa chứ. Khẽ
cười khẩy trong lòng, Lâm Nha đưa cầm cốc trà của mình đưa về phía trước mặt Long Viêm Dạ, cố gắng cười tươi như hoa.
"Quên hết mọi chuyện đi, tôi đã không còn nhớ chuyện cũ nữa ròi, hi vọng anh
cũng vậy. Mấy ngày tới chúng ta tạm thời sống chung dưới một mái nhà mà
————"
Lâm Nha còn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘tạm
thời’, đúng vậy, mọi thứ đều chỉ là tạm thời mà thôi. Cô nhất định sẽ
không dễ dàng quên mọi chuyện đâu. Long Viêm Dạ cũng cầm cốc trà lên,
uống một hơi cạn sạch nước trà trong cốc. Mọi chuyện giống như tới đây
là kết thúc nhưng thật ra thì nó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Từ ngày đó, Long Viêm Dạ cũng đã thay đổi thái độ với Lâm Nha, không còn
dùng thái độ như giám thị với phạm nhân nữa, sự phòng bị đối với Lâm Nha cũng tự nhiên buông lỏng dần. Lâm Nha thì hành động rất cẩn thận làm
cho An Tiểu Yêu và Tiểu Dạ đều không có chút nghi ngờ gì, trong ngôi nhà nho nhỏ luôn tràn đầy tiếng cười nói vui nhộn.
An Tiểu Yêu càng ngày càng bận, tuy nói cửa hàng này là cùng Lâm Nha mở ra nhưng
thật chất thì chỉ có mình Tiểu Yêu quản lý. Lâm Nha phụ trách việc đưa
đón Tiểu Dạ, rồi nấu cơm và làm vài việc trong nhà thôi. Tuy so với các
bạn cùng tuổi, Tiểu Dạ có vẻ chững chạc và hiểu chuyện hơn nhưng cũng
dần dần không còn ghét Lâm Nha nữa, chấp nhận Lâm Nha là một người dì
trong nhà.
Long Viêm Dạ cũng phải đến công ty làm việc nhưng ngày ngày vẫn sống ở căn nhà của An Tiểu Yêu thuê, mà cũng không biết
bắt đầu từ lúc nào mà có sự thay đổi về cách phân chia phòng, Lâm Nha và Tiểu Dạ ở chung một phòng, còn An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ thì ở phòng
còn lại. An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ đã công khai sống chung, giờ chỉ
còn chờ tổ chức hôn lễ nữa thôi.
Phần lớn thời gian ban
ngày chỉ có Lâm Nha và Tiểu Dạ ở nhà, đặc biệt là vào chủ nhật sẽ không
thấy bóng dáng Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ đâu cả. Oán hận trong lòng Lâm
Nha ngày càng tăng lên, cuối cùng khi đạt đến giới hạn thì Tiểu Dạ lại
là người phải hứng chịu.
Vào một ngày tươi đẹp của mùa
xuân, Lâm Nha đang nấu cơm trong bếp, Tiểu Dạ thì đang chơi đồ chơi
trong phòng khách, mọi chuyện có vẻ diễn ra vẫn như bình thường. Lâm Nha dồn tức giận vào việc thái cà rốt, trong lòng vô cùng tức giận, An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ thật đáng giận, cái gì mà muốn bồi thường cho cô
chứ? Kết quả thì biến cô trở thành người trông trẻ miễn phí cho bọn họ.
Choang ————
Tiếng cốc rơi xuống đất vang lên trong phòng khách, Lâm Nha vội vàng từ bếp
chạy ra nhìn thấy Tiểu Dạ đang đứng lúng ta lúng túng không biết phải
làm gì. Dưới chân Tiểu Dạ là những mảnh vụn của cốc nước, cơn tức giận
trong lòng Lâm Nha bùng cháy, vừa nhìn thấy mặt Tiểu Dạ, Lâm Nha lại nhớ đến những tủi nhục mà cô phải hứng chịu. Cơn tức giận lấn áp lý trí,
Lâm Nha đi đến trước mặt Tiểu Dạ, bế cậu lên.
Bốp —— bốp —— bốp ——
Bàn tay Lâm Nha ra sức đánh lên mông Tiểu Dạ, toàn bộ tức giận phát tiết
lên người Tiểu Dạ, Lâm Nha không biết mình ra tay mạnh thế nào, chỉ biết lòng bàn tay bắt đầu cảm thấy rát rát. Mà lúc này Tiểu Dạ vô cùng hoảng sợ, từ bé đến giờ cậu chưa từng bị ai đánh như vậy, mãi cậu mới cảm
thấy đau đớn, bắt đầu gào khóc.
"Mày khóc hả? Tao đánh chết mày bây giờ ————"
Sự tức giận đã che mất lý trí, tay Lâm Nha vẫn tiếp tục đánh lên mông Tiểu Dạ, ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Dạ. Tiểu Dạ đang khóc nhưng bị ánh mắt
của Lâm Nha làm cho cậu càng sợ hãi nên lập tức im lặng, chỉ dám ấm ức
trong lòng không dám kêu lên, nước mắt cũng không kìm nén nổi mà chảy ra như vỡ đê, bộ dạng lúc này của Tiểu Dạ vô cùng đáng thương nhìn Lâm
Nha.
"Nói cho mày biết, tao chịu mày đủ rồi, mày nghĩ mày là ai hả? Mày chẳng là cái thá gì, sớm
muộn gì tao cũng lột da mày để mày biết thế nào là đau đớn nha. Tao hận
mày vô cùng, vừa nhìn mặt mày thôi tao đã căm hận mày rồi, cả mày và cha mày nữa đầu là thứ chẳng ra gì, một ngày nào đó tao sẽ xử lý cả hai
————"
Lâm Nha vừa đánh Tiểu Dạ, vừa mắng chửi cậu
nhóc. Tiểu Dạ đáng thương chưa bao giờ bị đối xử như vậy, những lời mắng chửi của Lâm Nha cậu cũng không hiểu hết, chỉ có thể để nước mắt chảy
ra mà không dám kêu ca một tiếng nào. Người dì này trong nháy mắt đã
thay đổi đáng sợ như vậy làm Tiểu Dạ càng cảm thấy sợ hãi.
Lâm Nha đánh cũng đã tay rồi, mắng cũng sướng mồm rồi nên cuối cùng cũng
dừng tay lại, ngồi xuống ghế thở. Lâm Nha kéo Tiểu Dạ còn đang đứng khóc thầm một bên lại, kéo quần cậu xuống, trên làn da trắng nõn là dấu tay
màu đỏ và tím do tụ máu mà thành. Trong lòng Lâm Nha cảm thấy hơi lo
lắng, nếu mà Tiểu Yêu nhìn thấy cái này thì cô tiêu đời mất.