Khi thấy An Tiểu Yêu đứng ở phòng khách, mặt Long Viêm Dạ tối lại, anh định chạy lại ôm Tiểu Yêu nhưng cô đã lùi lại phía sau vài bước tránh khỏi
vòng tay anh. An Tiểu Yêu chỉ tay về phía Long Viêm Dạ, không dám tin
vào những điều mình vừa nghe được, Tiểu Yêu lên tiếng hỏi, giọng nói hơi run run.
"Anh hãy nói cho em biết, những điều vừa rồi Lâm Nha nói có đúng sự thật không? Cô ấy
rơi vào bước đường này đều là do anh ép sao?"
"Tiểu Yêu, anh ————"
"Nói cho em biết đi, có không phải là do anh không, có phải anh làm vậy
không? Tại sao anh lại làm như vậy chứ, tại sao chứ ————"
Từ khóe mắt An Tiểu Yêu chảy ra hàng lệ, An Tiểu Yêu không còn chút sức
nào ngồi bịch xuống đất, trong đầu mọi thứ thật hỗn loạn. Cô đã nghe
thấy điều gì đây? Vì để ép Lâm Nha nói ra nơi mình trốn mà Long Viêm Dạ
đã chặt đứt mọi đường sống của Lâm Nha sao? Một cô gái tốt như vậy lại
bị anh ấy ép đến bước đường cùng phải bán thân sao, tại sao anh ấy lại
có thể làm thế chứ?
Đôi tay che đi khuôn mặt ướt đẫm nước
mắt, An Tiểu Yêu thực sự không chịu nổi đả kích này, giọng nói nghẹn
ngào chứa đựng đầy sự áy náy.
"Đi đi, Long Viêm Dạ, anh đi đi. Giờ anh đi ra khỏi đây đi, em không muốn gặp lại anh nữa ————"
"Tiểu Yêu, anh ————"
"Anh đi đi ————"
An Tiểu Yêu điên cuồng hét lên, Long Viêm Dạ chỉ biết đứng chết chân ở đó, nhìn Lâm Nha với ánh mắt cảnh cáo rồi mới đi ra khỏi cửa. Long Viêm Dạ
chấp nhận đi ra ngoài chỉ là để cho An Tiểu Yêu có một khoảng không yên
tĩnh, anh sẽ không đi đâu cả, sẽ đứng chờ ở đây, chỉ cần anh không làm
cho An Tiểu Yêu khó chịu thêm nữa, chỉ cần Lâm Nha kia không nói lung
tung gì thì mọi chuyện sẽ ổn, giữa anh và An Tiểu Yêu sẽ không có vấn đề gì cả.
Long Viêm Dạ không có đi xa mà chỉ lặng lặng dựa
lưng vào tường bên ngoài cửa. Long Viêm Dạ rút ra một điếu thuốc rồi
châm lửa hút, trong lòng vẫn còn chưa yên tâm lắm. Thời gian qua anh đã
phải vất vả lắm mới có thể nối lại quan hệ với An Tiểu Yêu nên anh sẽ
không từ bỏ dễ dàng đâu.
Trong nhà, An Tiểu Yêu vẫn còn
khóc, Lâm Nha định ngoảnh mặt làm ngơ nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng đến bên
rồi ngồi xuống cạnh An Tiểu Yêu. Nước mắt của An Tiểu Yêu lúc này là vì
cô mà chảy xuống ư? Lâm Nha vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt
nước mắt trên gương mặt An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, đừng khóc nữa. Tớ không sao, không ngờ lại để cậu nghe được, tớ
thật sự không sao mà. Cậu nhìn tớ bây giờ không phải vẫn rất ổn sao,
đừng khóc nữa mà ————"
Thật lòng cô cũng không ngờ
mọi chuyện lại bị An Tiểu Yêu nghe thấy, nhưng điều mà cô muốn không đơn giản chỉ là chút ghét bỏ này giữa An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ. Mặc dù
Long Viêm Dạ đã bị An Tiểu Yêu đuổi đi nhưng sớm muộn gì thì cô ấy cũng
tha thứ cho anh ta thôi. Mình muốn chính là cả đời này An Tiểu Yêu không tha thứ cho Long Viêm Dạ, chứ không muốn nhẹ nhàng như thế này. Sau khi biết rõ mình muốn gì, Lâm Nha không ngừng an ủi An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, tớ thực sự vẫn tốt mà, giờ có thể ở cùng một chỗ với cậu không
phải là rất tốt sao? Mà Long Viêm Dạ chỉ là muốn tìm ra chỗ ở của cậu mà thôi, cho nên mới đối xử với tớ như vậy, nhưng điều đó không quan
trọng, tất cả đã là quá khứ rồi. Thật ra thì Long Viêm Dạ rất yêu cậu,
nếu không yêu đã không làm những chuyện như vậy, đúng không? Cậu nín đi, đi tìm anh ta về, dù sao khó khăn lắm hai người mới có thể sống chung
với nhau mà."
"Nhưng anh ấy đối xử với cậu thật quá đáng nha. Lâm Nha, là do tớ không tốt, là do tớ hại cậu————"
An Tiểu Yêu dựa đầu vào vai Lâm Nha, lúc này Lâm Nha cảm thấy rất xúc
động, trong lòng đột nhiên muốn dừng việc trả thù lại. Nhưng chỉ cần
nghĩ đến Long Viêm Dạ là cơn tức trong lòng lại trỗi dậy, anh ta không
những trả thủ cô mà còn trả thù cả Mị Âm Tuyết nữa, chỉ cần người có
dính dáng quan hệ với An Tiểu Yêu thì đều có kết cục giống nhau. Cô rất
muốn biết, Long Viêm Dạ có thể che trời đến lúc nào, cô sẽ làm cho anh
ta phải hối hận vì những gì anh ta đã làm.
Lâm Nha khẽ cười khẩy, tay vỗ vỗ lên vai An Tiểu Yêu, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ chưa phải lúc để An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ trở mặt nhau.
"Tiểu Yêu, đừng như vậy nữa. Cậu không làm gì có lỗi cả, đây là số phận đã an bài như vậy, chỉ cần cậu hạnh phúc thì chúng ta lại có thể vui vẻ như
xưa rồi. Nào, giờ thì đi tìm anh ta về thôi, thật ra anh ta không phải
không tốt, chỉ vì quá quan tâm tới cậu, có lẽ cách quan tâm của Long
Viêm Dạ không giống với người khác thôi, cậu đừng để bụng chuyện này
nữa."
"Không đi, tớ không đi ————"
An
Tiểu Yêu lắc đầu, tại sao cô phải gọi Long Viêm Dạ quay về chứ. Anh ta
đối xử quá đáng với Lâm Nha như vậy mà còn không thèm mở miệng xin lỗi
cô ấy lấy một câu, lại còn định dùng tiền để chuộc lỗi nữa. Tại sao mình lại quen anh ta chứ, lại còn làm cho người bạn tốt của mình phải chịu
khổ theo nữa. An Tiểu Yêu không tha thứ cho chính mình, lại càng không
tha thứ cho Long Viêm Dạ.
Lâm Nha khẽ lắc đầu, nâng mặt An Tiểu Yêu lên nhìn thẳng vào mặt cô.
"Tớ nói lại lần cuối cùng nha, đi gọi anh ta về. Nếu không đi thì tớ sẽ nổi giận đó, tớ chỉ hi vọng cậu có thể sống vui vẻ thôi, nếu cậu không đi
thì tớ sẽ rời khỏi đây ngay lập tức đó."
Lâm Nha nửa
uy hiếp, nửa an ủi An Tiểu Yêu, cuối cùng thì cũng làm cho Tiểu Yêu chịu gật đầu. An Tiểu Yêu thầm nghĩ, cô thật may vì có người bạn tốt như
vậy, Tiểu Yêu lại càng thấy áy náy, khóc òa lên lần nữa. Lâm Nha kéo An
Tiểu Yêu đứng dậy, nếu như cô không đoán sai thì chắc chắn Long Viêm Dạ
vẫn chưa bỏ đi.
Kéo An Tiểu Yêu ra đến cửa, mở cửa ra thì
đúng như Lâm Nha đoán, Long Viêm Dạ vẫn đang đứng ngoài cửa hút thuốc.
Sau đó, Lâm Nha đẩy nhẹ An Tiểu Yêu về phía Long Viêm Dạ rồi nhẹ nhàng
nói.
"Chăm sóc cho cô ấy
thật tốt, chuyện đã qua thì cho qua luôn đi. Hi vọng từ nay về sau anh
hãy đối xử thật tốt với Tiểu Yêu, anh hãy chịu trách nhiệm với hạnh phúc của cô ấy, chúng ta hãy quên hết chuyện trước kia đi."
Long Viêm Dạ nghe xong hơi bất ngờ, Lâm Nha có thật sự tốt bụng đến thế
không, chẳng lẽ anh đã hiểu nhầm cô ấy? Long Viêm Dạ hơi xấu hổ, trong
lòng có chút áy náy đối với Lâm Nha.
"Lâm Nha, cảm ơn cô. Hãy cho tôi cơ hội để bồi thường cho việc làm trước kia của mình nha————"
Thật ra thì những lời khuyên giải của Lâm Nha nói với An Tiểu Yêu thì anh
đều nghe không sót một từ nào, vì những việc đã làm trước kia nên trong
lòng Long Viêm Dạ thực sự áy náy. Trên khuôn mặt trát đầy son phấn kia
Lâm Nha đã phải ép mình mỉm cười rồi quay lưng đi vào phòng.
"Mau vào trong đi, đừng đứng ở ngoài hành lang nữa. Chuyện đã qua không cần
nhắc lại nữa, bắt đầu từ giờ, chúng ta hãy sống với nhau thật vui vẻ là
được rồi."
Vào giờ phút này Long Viêm Dạ đã có suy
nghĩ khác về Lâm Nha, đúng là một cô gái rộng lượng. Long Viêm Dạ thầm
cảm ơn Lâm Nha đã giúp đỡ, và anh cũng quyết tâm sẽ đối xử với Lâm Nha
thật tốt bù đắp lại những gì mà anh đã gây ra cho cô.