Mị Âm Tuyết nhìn vẻ
mặt ấm ức của Long Viêm Dạ cảm thấy hài lòng. Cô Julie đó đúng là người
dễ dàng bị mua chuộc, nếu không có tin tức mà cô ấy cho thì mình đâu có
tự tin mà đứng trước mặt Long Viêm Dạ để đàm phán thế này, Mị Âm Tuyết
tuy cố nhịn cười nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự vui sướng trong lòng.
"Tớ biết chuyện này cũng đâu phải khó. Chỉ là tớ muốn nói chuyện với
cậu về chuyện của An Tiểu Yêu, cô ấy đâu tự nguyện ở bên cậu đâu, nên
cho cô ấy tự do."
"Giữa tôi và cô ấy có giao ước."
"Bản hợp đồng đó không có hiệu lực trước pháp luật."
Mị Âm Tuyết tự tin nhìn bộ dạng tức giận của Long Viêm Dạ, mình đã rất
lịch sự khi tới đây bàn trước với Long Viêm Dạ rồi, còn về phần kết quả
thì mình tin mình nhất định đạt được mục đích khi đến đây, mà Julie cũng đã cam đoan với mình là An Tiểu Yêu không cam tâm tình nguyện đến đây.
Như vậy thì chỉ cần mình nói muốn đưa cô ấy đi thì chắc cô ấy sẽ không
từ chối đi cùng mình đâu. Long Viêm Dạ với Mị Âm Tuyết cứ đứng nhìn
nhau, An Tiểu Yêu đứng há hốc mồm nhìn hai người đàn ông này tranh
giành, hình như bọn họ quên mất gì thì phải? Mình mới là nhân vật chính
mà sao không ai thèm hỏi ý kiến mình vậy. Long Quân An sau khi nghe
những xong thì kinh ngạc, không ngờ anh mình với An Tiểu Yêu có quan hệ
này, Long Quân An hứng thú xem kịch vui mà không có ý định tham gia cuộc chiến này, có nhiều lúc không nhất thiết cứ phải ra mặt mới lấy được
thứ mình muốn. Nhẹ nhàng kéo An Tiểu Yêu trong tay Long Viêm Dạ đi ra,
Long Quân An không thèm để ý đến hai kẻ kia dẫn Tiểu Yêu sang một góc
ngồi, sau đó rót cho mình với An Tiểu Yêu mỗi người một ly trà.
"Chị dâu, chúng ta ngồi đây uống trà xem bọn họ đàm phán nha ———"
"Long Quân An, cậu muốn chết hả ———"
"Long Quân An, em im lặng cho anh ———"
Cả hai người cùng quát lên làm An Tiểu Yêu run run, suýt nữa làm rơi
tách trà trong tay. Hai người này quát xong thì quay lại tiếp tục nhìn
nhau, không quan tâm tới An Tiểu Yêu với Long Quân An nữa. An Tiểu Yêu
cảm thấy tức, chuyện gì đang diễn ra thế này, An Tiểu Yêu ngồi trên ghế
càng nghĩ càng thấy tức, hai người họ coi mình là gì hả? Coi mình là đồ
vật để tranh nhau sao? Cạch ———
An Tiểu Yêu để thật mạnh
tách trà xuống bàn, chống nạnh đi đến chỗ hai người đàn ông đang tranh
giành mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Yêu vì tức giận mà ửng hồng,
đôi mắt long lanh, An Tiểu Yêu không thể không lên tiếng. "Nè, hai anh
có hỏi đến cảm nhận của tôi chưa? Tôi không phải là đồ vật để hai người
tranh nhau nha. Tôi nói cho hai anh biết, tôi chỉ muốn một ngày yên tĩnh thôi, có biết một ngày bình yên là thế nào không?"
An Tiểu
Yêu đứng đó khoa chân múa tay nhưng không ngờ vừa nói xong thì cả hai
lại tiếp tục tranh giành, không ai chịu yếu thế hơn ai.
"Ở trong nhà họ Long, anh có thể cho em một ngày bình yên, em muốn thế nào cũng được."
"Em là của anh. Ngoài anh ra không ai có thể cho em cuộc sống như em muốn hết, nên em hãy đi với anh."
An Tiểu Yêu nghe xong choáng váng, nhìn hai người bọn họ rồi lặng lẽ về ngồi cạnh Long Quân An. Long Quân An thấy thế vội vàng đứng dậy lấy
lòng. "Em đã nói rồi mà, cứ ngồi đây mà xem kịch. Chị dâu, em mang bữa
sáng của chị lên đây nha, chị vừa ăn vừa xem."
Lần này thì
An Tiểu Yêu thực sự bất lực. An Tiểu Yêu cảm thấy trước mắt mình toàn
tinh tinh, lời gợi ý vừa ăn vừa xem hai người vì mình mà tranh giành của Long Quân An đúng là không tệ.
An Tiểu Yêu còn chưa kịp nói gì thì một bát cháo thịt thơm ngát đã đáp xuống trước mặt, thôi, dù sao thì mình có nói thì cũng chẳng có ai thèm để ý, thế nên Tiểu Yêu bắt
đầu chiến đấu với bát cháo của mình.