Mị Âm Tuyết cùng Long
Viêm Dạ tranh giành nhau, còn An Tiểu Yêu cùng Long Quân An ngồi ăn
sáng, không khí trong phòng lúc này thật kỳ lạ. Long Quân An hoàn toàn
không thèm để Long Viêm Dạ cùng Mị Âm Tuyết vào mắt, chỉ chăm chú gắp
thức ăn cho An Tiểu Yêu. "Chị dâu, nếm thử cái này đi, đây là vì chị mà
em mua đó, chị nếm một chút đi."
"—————"
"Chị dâu, ăn thêm bát cháo nữa nha, như thế sẽ có lợi cho chị, giờ chị ăn cho hai người mà."
"—————"
Cuối cùng thì hai người kia không chịu nổi nữa, cùng lúc dùng ánh mắt
lạnh như băng quay lại nhìn Long Quân An, An Tiểu Yêu ngồi cạnh mà cũng
cảm thấy lạnh run nên cúi đầu ăn cơm, nhưng Long Quân An thì coi như
không có chuyện gì vẫn tiếp tục công việc của mình. An Tiểu Yêu toát mồ
hôi lạnh, căng tai ra nghe ngóng động tĩnh xung quanh, ai ngờ Long Quân
An vẫn cứ không chịu ngậm miệng lại. An Tiểu Yêu liếc mắt lườm anh ta,
giọng nói vô cùng nhỏ để nhắc nhở anh ta. "Nè ———— ngồi yên đi, chuyện
này liên quan tới vấn đề sinh tồn của tôi đấy."
"Không sao, mặc kệ họ có muốn chị hay không, có lo cho chị hay không cũng không sao. Chị dâu, em có thể nuôi chị ———"
Bộp —————
An Tiểu Yêu đập đầu vào bát, cố gắng tỉnh táo lại, tròn mắt nhìn Long Quân An.
"Giờ không phải lúc nói đùa đâu, tôi không có tâm trạng mà chơi với cậu. Cậu còn nói nữa tôi xử cậu đấy."
An Tiểu Yêu uy hiếp thành công, Long Quân An liền ngậm miệng ngồi im
xem kịch. Long Viêm Dạ ngồi xuống, mở lời trước. "Cậu có thể về, dù
không có bản hợp đồng kia thì Tiểu Yêu vẫn là người của mình. Cô ấy
không có quan hệ với cậu nên có lẽ chuyến đi này của cậu uổng phí rồi."
"Tiểu Yêu có liên quan tới tớ hay không có lẽ cậu đã chứng kiến rồi, cô ấy là của tớ, cho nên tớ sẽ không về tay không đâu. Cô ấy thiếu cậu bao nhiêu cứ nói, tớ sẽ trả cho cô ấy, chỉ cần cô ấy được tự do."
Trong lòng An Tiểu Yêu rất cảm động, hoá ra ở trước cửa nhà vệ sinh
cũng có thể nhặt được một đại gia hào phóng như vậy, tự nhiên lại trả
tiền giúp mình, còn cho mình tự do nữa chứ, đúng là một người tốt nha!
An Tiểu Yêu rất muốn chạy lại ôm hôn Mị Âm Tuyết một cái, nhưng nhìn cái mặt đen sì của Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu hiểu rằng mình nên ngoan
ngoãn ngồi đây thì an toàn hơn.
"Được, vậy cho cậu một cơ hội. Chúng ta sẽ hỏi Tiểu Yêu xem cô ấy có muốn đi theo cậu không."
Long Viêm Dạ đi lại chỗ An Tiểu Yêu, anh nắm chắc mười phần là An Tiểu
Yêu sẽ lựa chọn không đi cùng Mị Âm Tuyết. Nếu chọn đi theo hắn ta thì
không khác gì ra khỏi ổ sói để vào miệng cọp, Long Viêm Dạ nghĩ đến đấy
thì tự mắng mình sao lại tự nói mình là sói chứ? Mình đã thổ lộ với An
Tiểu Yêu nên nhất định cô ấy sẽ chọn mình.
Mị Âm Tuyết gật
đầu đồng ý, lần đầu tiên gặp nhau, Mị Âm Tuyết khẳng định là An Tiểu Yêu có ý với mình nên khi mình hôn thì cô ấy cũng đáp lại. "Được, cứ quyết
định như vậy đi."
Họ cùng đi về phía An Tiểu Yêu, lúc này An Tiểu Yêu chỉ muốn mình ngất đi để không phải đối mặt với hai người đáng sợ này. Nếu không chọn Long Viêm Dạ thì e rằng cả đời này mình sẽ bị
anh ta đuổi giết, nhưng không chọn Mị Âm Tuyết thì sẽ để tuột mất một
người vừa đẹp trai lại hào phóng nữa, An Tiểu Yêu chỉ mong mình có đủ
dũng khí để nói lên tiếng lòng mình. Tất cả, mình muốn cả hai, có được
không?
Đáng tiếc đó chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi, nhìn hai gương mặt đang nhìn chằm chằm vào mình làm An Tiểu Yêu choáng váng, nhưng nhìn sang bên cạnh thì thấy Long Quân An đang lặng lẽ ăn cháo.
"Chuyện đó, chuyện đó, tôi quyết định. Tôi không chọn ai trong hai người hết, tôi chỉ muốn cậu ta, muốn mỗi cậu ta ————"
Phì ————
Long Quân An phun toàn bộ cháo trong miệng mình ra, lúc này nhiệt độ hạ xuống dưới không. Không khí nghẹt thở, An Tiểu Yêu khẽ cười, hi vọng
sàn nhà có hố để cô chui xuống thôi.